Trong nháy mắt, Ngô Minh có chút lặng lẽ.
Qua một hồi, Ngô Minh đành thở dài một hơi, nói:
“Đã vậy thì ta đi tìm Vô Trần đạo nhân, bố trí xong trận pháp, củng cố lại Ma Vực, đảm bảo hết mức không có vấn đề gì lớn rồi ngươi hẵng đến, thế nào?”
Ngô Minh đã đổi một cách nói khác.
“Khoảng bao lâu?”
Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rõ ý của sư phụ mình, chủ yếu vẫn là ông lo lắng cho mình, cho nên cũng không cứng rắn quá mức nữa.
“Ba tháng.”
Ngô Minh đưa ra một khoảng thời gian.
“Có thể nhanh một chút được không?”
Hứa Thanh Tiêu ngập ngừng hỏi.
Không phải chuyện khác, nguyên nhân chính vẫn là sợ Vĩnh Bình thân vương ngấm ngầm gây náo loạn.
Nếu để cho ông ta hồi sinh tiên thi, thì sự tồn tại đó làm cho Hứa Thanh Tiêu khó mà tưởng tượng. Giống như Thánh nhân, cái loại cảm giác áp bức này khiến người ta hít thở không thông, Hứa Thanh Tiêu không muốn trải qua lần thứ hai.
Cho nên, hắn mới chủ động tiến đến, nhìn xem có thể giải trừ được hay không.
“Ba tháng.”
“Đồ nhi, nghe vi sư một câu.”
Ngô Minh lắc đầu, ông vẫn kiên trì là ba tháng.
Nói đến nước này, Hứa Thanh Tiêu cũng không tiện nói gì nữa.
“Vâng, làm phiền sư tôn.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
Người nọ thở dài, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói:
“Thủ Nhân, thật ra có rất nhiều chuyện, ngươi cũng không cần tự thân vận động như thế.”
“Đại Ngụy không phải chỉ có một mình ngươi, những chuyện ngươi làm là đã đủ rồi.”
“Hơn nữa, cũng không cần phải nóng vội như vậy.”
Ngô Minh khuyên can một câu.
Ông biết Hứa Thanh Tiêu đang muốn cái gì.
Nhổ cỏ tận gốc.
Càn quét sạch sẽ mọi mầm tai hoạ.
Nhưng ông càng hiểu, áp lực đè nặng trên lưng Hứa Thanh Tiêu lớn đến mức nào.
Mỗi một lần, đều là Hứa Thanh Tiêu lấy mạng ra liều, nhưng không nhất thiết phải vậy.
Một lần hai lần còn được.
Nhưng nhiều lần, nếu bước sai một bước, thứ đang đợi Hứa Thanh Tiêu chính là tử vong.
“Sư phụ.”
“Không phải là ta nóng vội, mà là có một số việc, cần phải do ta xử lý.”
“Nếu không, một ngày nào đó xảy ra đại loạn.”
“Cho dù là ta tồn tại, cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không phải xả thân vì mình, mà là không còn cách nào khác.
Năng lực càng lớn, thì trách nhiệm càng cao.
Những lời này, trước kia Hứa Thanh Tiêu không hiểu, nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn hiểu rõ rồi.
“Ài.”
“Thôi… thôi.”
Ngô Minh không có nói tiếp nữa, ông xoay người rời đi xử lý chuyện của Ma Vực.
Đợi Ngô Minh đi xong.
Hứa Thanh Tiêu chỉ lặng lẽ đứng trong Vương phủ.
Cứ như thế.
Thời gian dần dần trôi đi.
Bảy ngày sau.
Đại Ngụy và hai vương triều Đột Tà cùng Sơ Nguyên đàm phán khoảng ba lần.
Dù sao cũng là chuyện liên quan đến Thần Võ đại pháo nhất phẩm.
Cho dù Đại Ngụy đã có mấy ngàn khẩu Thần Võ đại pháo, nhưng vẫn phải chú trọng.
Cũng may mà lần giao dịch này có sự tham dự của Hứa Thanh Tiêu, Vương triều Đột Tà và Vương triều Sơ Nguyên đã ưng thuận.
Sau khi hai triều đồng ý, kế tiếp chính là chuẩn bị trao đổi tài nguyên.
Nhưng mà yêu cầu về việc giao dịch Thần Võ đại pháo nhất phẩm, Vương triều Đột Tà và Vương triều Sơ Nguyên cũng không phải không rõ ràng.
Cắt một mảnh đất, hai triều từ chối quyết liệt, hoàn toàn không đồng ý. Vàng ròng hay tài nguyên bọn hắn có thể chấp nhận, mà về các loại điều khoản, lần đàm phán đầu tiên hai đại vương triều cũng không bằng lòng cho lắm.
Lần thứ hai, là sau khi hủy bỏ điều kiện cắt nhường lãnh thổ, hai đại vương triều lúc này mới tiếp nhận. Chẳng qua lần đàm phán thứ hai, Đại Ngụy lại đề ra một lượng lớn hoàng kim, Vương triều Đột Tà và Vương triều Sơ Nguyên lại từ chối lần nữa.
Lần cuối cùng, có sự tham dự của Hứa Thanh Tiêu, cuối cùng hai đại vương triều đã đồng ý.
Mà đối với hai đại vương triều, bọn hắn đã sớm đoán được sẽ có vàng bạc tài nguyên, nhưng không ngờ Đại Ngụy chỉ cần vàng, những vật tư khác trên cơ bản là không cần cái gì.
Yêu cầu còn không nhiều bằng lúc giao dịch Thần Võ đại pháo nhị phẩm.
Điểm này khiến cho hai triều cực kỳ vui sướng, dù sao bọn hắn cũng đã chuẩn bị xong rồi. Nếu Đại Ngụy yêu cầu lượng lớn vật tư, thì toàn dân phải sẵn sàng “thắt lưng buộc bụng” rồi.
Nhưng chỉ cần vàng, bọn hắn cũng không thấy khó chịu lắm. Thứ như vàng đào là có, ngươi nói nó đáng tiền, nó cũng đáng tiền.
Ngươi nói không đáng tiền, có thể nó cũng không đáng tiền thật.
Nếu thật sự không có, thì mình tự phát hành tiền tệ cũng không phải không thể.
Hộ Bộ tính toán rất chặt chẽ.
Nhưng trái lại các loại điều ước quan trọng nhất thì hai đại vương triều lại chẳng thèm để tâm, giải đáp theo cách của đế vương hai triều là: Loại điều ước này có ràng buộc mới có tác dụng, không có ràng buộc thì có ích gì?
Mấy năm trước thật thà nghe lời ngươi, nhưng một khi hai đại vương triều đã lớn mạnh rồi, luyện chế ra Thần Võ đại pháo mới thì cần gì phải để ý những điều ước đó?
Huỷ bỏ là được.
Bọn hắn nhận thấy rất rõ điều ước mà Đại Ngụy đề ra độc đến mức nào. Đã đáp ứng rồi, thì Đại Ngụy liền có thể bình chân như vại mà ngồi hút máu ở trên đầu hai triều.
Nhưng vấn đề là không chơi cùng ngươi, ngươi cũng chả là cái thá gì.
Cho nên, hàng chục khế văn điều ước mà Hứa Thanh Tiêu quan tâm nhất, ngược lại chẳng là gì cả.
Đại Ngụy, Đột Tà, Sơ Nguyên, mỗi bên đều có tính toán riêng của mình. Cuối cùng mất gần một tháng, đàm phán thành công, đã hoàn thành giao dịch.
Tin tức truyền ra.
Người dân vô cùng bất bình, có người đang ngấm ngầm thúc đẩy, xúi dục người dân tuyên chiến.
Chỉ là khi tin tức truyền ra rằng việc lần này do Hứa Thanh Tiêu toàn quyền chỉ đạo, các bá tính không còn ý kiến gì nữa.
Ngược lại những người phản đối trước đó liền thay đổi cách nhìn nhận, tất cả đều bắt đầu ủng hộ.
Đây chính là uy danh của Hứa Thanh Tiêu ở Đại Ngụy hiện nay.
Bất kể chuyện gì, mặc kệ là ai làm đều có tính hai mặt. Nhưng chỉ cần nói Hứa Thanh Tiêu là người chỉ đạo toàn cục, mặc cho hắn làm chuyện tốt hay xấu, người dân đều cho rằng đây là một chuyện tốt.