Dẫu sao trong ba năm này, mỗi một việc Hứa Thanh Tiêu làm ở Đại Ngụy đều là việc tốt, việc thực tế cho người dân.
Sẽ không ai nghi ngờ Hứa Thanh Tiêu.
Cho dù thế nhân biết Hứa Thanh Tiêu đã tu luyện dị thuật, mọi người cũng đều nói rằng Hứa Thanh Tiêu là bị ép bất đắc dĩ mới tu hành dị thuật. Không cần Hứa Thanh Tiêu giải thích, người dân tự nhiên sẽ giúp Hứa Thanh Tiêu giải thích rõ ràng.
Chỉ là…
Giao dịch giữa ba đại vương triều ở Trung Châu đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của người đời. Sau lần giao dịch này kết thúc, ngoại trừ ba đại vương triều thì cơ bản các thế lực lớn chẳng hề vui vẻ.
Trung Châu hùng mạnh như vậy, ba đại vương triều đều có Thần Võ đại pháo, bọn họ đương nhiên có chút khó chịu.
Vào chính thời điểm này.
Ở Tây Châu.
Trong một ngôi chùa nọ.
Có hai bóng người ngồi đối diện nhau, trông có vẻ yên ả vô cùng.
Thần tăng Già Lam là một trong số đó.
Kèm theo tiếng gõ mõ là tiếng Già Lam thần tăng đang tụng niệm kinh Phật, mà nam tử đồ đen trước mặt ông đang chậm rãi mở miệng.
“Đại Ngụy thật đúng là chịu chơi.”
“Thần Võ đại pháo nhất phẩm, nói cho là cho.”
“Hứa Thanh Tiêu cũng thật có bản lĩnh, thế mà lại có thể sống sót trở về từ Trung Châu tiên tàng. Xem ra hắn đã nhận được không ít thứ tốt, rất có thể hắn đã có lượng lớn linh kim cực phẩm, có thể tạo điều kiện cho Đại Ngụy luyện chế được ba mươi năm mười khẩu Thần Võ đại pháo cũng nên.”
Giọng nói vang lên, nam tử đồ đen mở miệng, chủ động nói vào trọng tâm câu chuyện.
Vừa nghe xong, Già Lam thần tăng cũng không tiếp tục gõ mõ nữa, mà là nhìn về phía gã, nói:
“Hiện tại, chúng ta nên làm thế nào?”
“Hoa Tinh Vân đã tự sát.”
“Chúng ta lại mất đi một người. Hiện giờ, tính cả lão nạp và ngươi, và còn có vị kia, thì chỉ còn lại có ba người.”
“Đại Ngụy dám dâng Thần Võ đại pháo ra, chứng tỏ Hứa Thanh Tiêu đã nhận được không ít cực phẩm Linh Kim từ Trung Châu tiên tàng, nói ba mươi năm mươi khẩu cũng hơi quá, khoảng hai mươi ba mươi khẩu thôi.”
“Có điều bất luận là ba mươi năm mươi hay là hai mươi ba mươi khẩu, thì Thần Võ đại pháo cũng ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch của chúng ta.”
“Bất kể ra sao cũng phải ngăn Hứa Thanh Tiêu lại.”
Già Lam thần tăng lên tiếng, bắt đầu khoá mục tiêu trên người Hứa Thanh Tiêu.
“Ừ, điểm này bổn vương dĩ nhiên hiểu rõ.”
“Thám tử của bổn vương tới báo, Hứa Thanh Tiêu đã cử người tới điều tra lai lịch của bổn vương, hắn đã biết thân phận của ta rồi.”
“Có lẽ hắn cũng đã biết hết kế hoạch của chúng ta rồi, cho nên cũng không cần phải che che đậy đậy.”
“Hiện giờ, vì ngăn chặn đại loạn ở Trung Châu mà hắn thà rằng cắt thịt, giao dịch Thần Võ đại pháo nhất phẩm cho hai triều, quả đúng là hao tâm tổn sức.”
“Chỉ là, hắn thật sự cho rằng chúng ta sẽ bó tay chịu trói sao?”
Nam tử đồ đen cởi áo choàng ra, gã đã ẩn náu vài thập niên, hiện giờ không muốn tiếp tục ẩn náu nữa.
Đúng vậy, gã chính là Vĩnh Bình thân vương.
Rất nhiều chuyện, đều do gã đứng sau màn thao túng. Hiện giờ đã đến tình cảnh này, gã cũng không cần phải trốn nữa.
“Còn có cách gì sao?”
Già Lam thần tăng hỏi.
Ông ta có hơi tò mò, biện pháp duy nhất trước mắt là cực kỳ mạo hiểm, xác suất chín mươi phần trăm là đồng quy vu tận, thậm chí là chín mươi chín phần trăm.
Cho nên ông ta rất tò mò, kế tiếp còn có biện pháp gì nữa.
“Biện pháp này chỉ là ra oai bề ngoài thôi.”
“Hứa Thanh Tiêu không phải muốn dựa vào Thần Võ đại pháo để bình ổn chiến loạn ở Trung Châu hay sao?”
“Vương triều Đột Tà và Vương triều Sơ Nguyên nhận được Thần Võ đại pháo, dĩ nhiên là bọn chúng vui vẻ, chắc chắn sẽ không tuyên chiến với Đại Ngụy.”
“Nhưng vấn đề là Đông Châu đế tộc thì sao? Thế lực Nam Châu thì thế nào? Và còn thế lực Tây Châu, thế lực Bắc Châu nữa?”
“Nếu Đại Ngụy đã hào phóng thế, vậy thì cứ để chúng tiếp tục hào phóng đi. Còn Đông Châu, Nam Châu, Bắc Châu, Tây Châu nữa, bổn vương muốn xem xem Đại Ngụy có sẵn lòng cấp nhiều Thần Võ đại pháo như vậy hay không.”
“Tính kỹ ra thì có ít nhất năm mươi thế lực, nếu như Đại Ngụy không cấp hoặc chỉ cấp cho một hai số trong đó, chắc chắn tứ đại Châu sẽ tuyên chiến Trung Châu. Đối với chúng ta mà nói chính là vui càng thêm vui.”
Vĩnh Bình thân vương nói rất tự tin.
Đây là kế hoạch, cũng là suy nghĩ của gã.
Nhưng vừa nghe thấy lời này, Già Lam thần tăng không khỏi nhíu mày.
“Lần giao dịch này ngoại trừ hai đại vương triều thì còn có thế lực của bốn Châu quả thực có chút bất mãn. Ngươi nói bọn họ cũng muốn đòi lấy Thần Võ đại pháo của Đại Nguỵ, nếu như Đại Ngụy không muốn cho, vậy còn dễ bàn.”
“Nhưng nhìn ý tứ của Hứa Thanh Tiêu, lão nạp chỉ sợ Hứa Thanh Tiêu sẽ cho thật đó!”
“Nếu như Hứa Thanh Tiêu cho thật thì sao? Lúc đó phải làm sao đây?”
“Thời gian của ta và ngươi có còn đủ không?”
Già Lam thần tăng hỏi.
Ông ta thật sự không lo lắng Hứa Thanh Tiêu không cho, chỉ sợ rằng hắn sẽ cho thôi.
Nhưng sau khi nghe xong, Vĩnh Bình thân vương lập tức lắc đầu.
“Không.”
“Nếu như hắn cho thật, vậy thì chết càng mau.”
“Các thế lực lớn khắp năm châu đều có được Thần Võ đại pháo nhất phẩm, chúng ta mời những người này gia nhập, tạo ra mấy trận giết chóc, đến lúc đó thiên hạ muốn yên bình cũng không nổi.”
“Thần Võ đại pháo uy lực khủng khiếp như thế, trong cái nhấc tay đã có thể hủy diệt một nơi. Lúc ấy người người bất an, đến lúc chiến tranh càng thêm kịch liệt, này đây ngàn vạn tính toán.”
“Hơn nữa, nếu Hứa Thanh Tiêu thật sự dám làm như thế, vị kia cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đầu tiên hắn sẽ hồi sinh tiên thi, nếu tiên thi sống lại, Hứa Thanh Tiêu muốn bất tử cũng khó.”
Vĩnh Bình thân vương ung dung nói.
Kế hoạch của gã rất chu toàn, biện pháp tiến lùi đều có.