Muốn chém giết lẫn nhau à, hoàn toàn trở thành một trò cười.
Mà Đại Ngụy lại bày ra sức mạnh quân sự không có gì sánh kịp.
Đừng nói đến năm châu lớn, xem như số người có nhiều gấp đôi đi chăng nữa thì đối mặt với Thần Võ đại pháo có thể hủy diệt thiên hạ kia, cũng chỉ là dư thừa thôi.
Kế hoạch của hắn và Vĩnh Bình thân vương đã chấm dứt rồi.
“Vì sao Hứa Thanh Tiêu lại không đến tiễn lão nạp một đoạn đường?”
Già Lam thần tăng lên tiếng.
Ông ta hoàn toàn hiểu những ý tứ trong lời nói của Hứa Thanh Tiêu.
Đồng thời ông ta cũng cực kỳ tò mò vì sao Hứa Thanh Tiêu lại không đến đây đưa tiễn ông ta một đoạn.
“Thế tôn đang chờ Vĩnh Bình thân vương.”
“Ngài nói, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Vĩnh Bình thân vương sẽ cùng viên tịch với ngài.”
Tuệ Giác lạnh nhạt lên tiếng.
Mặc dù người trước mắt là sư phụ của ông ta.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu đã tìm đến ông ta, sau khi nói với ông ta những chuyện mà Già Lam thần tăng làm, ông ta liền hiểu rằng sư phụ mình đã nhập ma rồi.
Có thuyết phục cũng không có tác dụng.
Chỉ còn một cách duy nhất là tự ông ta phải hóa giải bản thân, tự siêu độ cho chính mình mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Cho nên ông ta mới tự mình đến đây.
“Hắn vẫn còn quá trẻ.”
Già Lam thần tăng lên tiếng, khi vừa định nói thêm vài câu thì Tuệ Giác đã thẳng thừng cắt ngang lời nói của ông ta:
“Sư phụ.”
“Thế tôn đã gặp Tiên thi rồi, hai vị thánh nhân đã bảo vệ ngài ấy.”
“Kế hoạch của các người đã hoàn toàn thất bại.”
Tuệ Giác trực giác lên tiếng khiến cho đối phương đừng ôm bất kỳ vọng tưởng gì nữa.
Ngài ấy đến đây cũng đủ chứng minh bản thân ngài đã chuẩn bị xong cả.
Quả nhiên.
Sau khi câu này vừa dút.
Già Lam thần tăng cũng hoàn toàn trầm mặc.
Đã nói đến mức này luôn rồi.
Ông ta thở dài một hơi.
“Cuối cùng cũng chỉ là lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng mà thôi.”
“Hắn còn bảo ngươi hỏi gì không? Hỏi đi.”
Giờ khắc này, Già Lam thần tăng như già đi nhanh chóng. Ông ta biết khí số của mình đã tận, đã mất năng lực tranh đấu.
Nhưng ông ta cũng biết Hứa Thanh Tiêu nhất định vẫn còn nghi vấn.
“Thế tôn bảo đệ tử hỏi sư phụ.”
“Cuối cùng Lữ thánh đã chết hay chưa?”
Tuệ Giác lên tiếng hỏi một câu như vậy.
“Chết rồi.”
“Hắn ta đã chết thật rồi.”
“Chẳng qua ta cũng tò mò, hắn rất thần bí, ta không cho rằng hắn sẽ dễ dàng chết đi như vậy.”
“Tất cả chỉ là sự khởi đầu của hắn.”
“Nói với Hứa Thanh Tiêu, cố gắng cẩn thận hơn một chút.”
Nói đến đây.
Già Lam thần tăng cũng không dông dài gì nữa.
Ông ta đã thua rồi.
Thiên hạ sẽ không loạn nữa.
Tất nhiên là kế hoạch của ông ta cũng sẽ không thành công.
Vĩnh Bình thân vương muốn mượn Tiên thi giải quyết Hứa Thanh Tiêu nhưng lại không ngờ rằng lá gan của Hứa Thanh Tiêu thế mà lại lớn như vậy, dám chủ động đến tìm Tiên thi.
Tất cả kế hoạch.
Đều đã bị Hứa Thanh Tiêu hóa giải một lần nữa.
Vì vậy, ông ta không còn gì để nói nữa.
Trong phút chốc.
Xung quanh Già Lam thần tăng tràn ngập nghiệp hỏa.
Ông ta viên tịch ở nơi này.
Tuệ Giác thần tăng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, cuối cùng, khi Già Lam thần tăng hoàn toàn hóa thành tro bụi ông ta mới chắp tay trước ngực nói một câu A di đà phật.
Sau đó mới dần dần biến mất khỏi Thiên Trúc tự.
...
Mà cùng lúc này.
Bên ngoài Ma vực.
Bóng dáng của Vĩnh Bình thân vương cũng xuất hiện ở nơi này.
Thân đã từng là thái tử, Vĩnh Bình thân vương biết Ma vực ở nơi nào.
Mà ấn Tam Ma là thứ mà gã có được trong lúc huyết tế trước đó.
Đây là cách duy nhất để gã đạp đổ Hứa Thanh Tiêu.
Một ngàn bảy trăm chiếc Thần Võ đại pháo đã khiến cho hắn hoàn toàn tuyệt vọng.
Có làm sao hắn cũng không tính tới chuyện Hứa Thanh Tiêu thế mà lại có nhiều Thần Võ đại pháo như vậy.
Hoàn toàn khiến cho gã tuyệt vọng.
Cho nên gã chỉ có thể dùng chiêu này, nếu như không được thì.
Vậy thì, thủ đoạn sau cùng của gã chính là hoàn toàn phục sinh ba hung thần.
Mặc dù quá trình rất khó, bản thân gã cũng không biết có thể thành công được hay không nhưng đây cũng là cách cuối cùng của bọn họ rồi.
Sau một khắc.
Vĩnh Bình thân vương không dư thừa lời gì, gã ngưng tụ ấn ký tam ma, sau đó, cánh cửa Ma vực xuất hiện.
Sau một khắc, Vĩnh Bình thân vương bước vào bên trong Ma vực.
Biết mất không thấy đâu nữa.
Nhưng mà không đến một khắc đồng hồ sau.
Ngay khi Vĩnh Bình thân vương xuất hiện bên trong Ma vực, một bóng dáng cũng chầm chậm xuất hiện trước mặt hắn.
Là Tiên thi.
Trong phút chốc, Vĩnh Bình thân vương ngây ngẩn cả người.
Gã nhìn về phía Tiên thi trước mặt, có hơi trầm mặc.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiên thi:
“Tiền bối.”
Vĩnh Bình thân vương thử lên tiếng.
Nhưng Tiên thi lại cảm ứng được hơi thở trên người gã ngay tức khắc.
“Ngươi muốn phục sinh ma thần.”
Tiên thi lên tiếng, câu nói đầu tiên lại nói ra những gì trong lòng gã nghĩ.
“Tiền bối, ngài hiểu lầm rồi.”
Vĩnh Bình thân vương muốn giải thích, nhưng ngay sau đó gã ta đã bị Tiên thi thẳng tay bắt lấy:
“Không cần giải thích.”
“Chờ hắn đến xử lý.”
Tiên thi lên tiếng, hắn không nói nhảm bất cứ câu gì mà trực tiếp bắt Vĩnh Bình thân vương lại.
Người kia hoàn toàn ngây ngẩn.
Gã không ngờ mình đến giúp đỡ.
Nhưng không nghĩ tới thế mà đã bị Tiên thi trực tiếp trấn áp.
Hơn nữa, chờ ai đến xử lý?
Vĩnh Bình thân vương trầm mặc, gã đã bị trấn áp, vốn không nên nói bất kỳ câu gì.
Chỉ là.
Hứa Thanh Tiêu xuất hiện.