Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 769 - Chương 769: Sứ Thần Đến? Giết Sứ Thần! Đường Quốc Thất Thế! Đường Vương Phun Máu! (2)

Chương 769: Sứ Thần Đến? Giết Sứ Thần! Đường Quốc Thất Thế! Đường Vương Phun Máu! (2)

Trải qua một lần này, cam đoan trăm nước sẽ bắt đầu nghi kỵ nội đấu lẫn nhau.

Muốn làm cho mọi người đồng tâm hiệp lực?

Đại ca, ngươi chưa tỉnh ngủ sao? Ai không muốn mình trở thành bên thắng lớn nhất?

Có đôi khi nhìn thấy quốc gia khác phát triển tốt, so với mình phát triển không tốt bọn họ còn khó chịu hơn.

Lòng người là thứ phức tạp nhất trên thế giới này, mà vừa lúc Hứa Thanh Tiêu đang chơi đùa lòng người.

Diệt quốc ngươi, diệt tâm của ngươi.

Liên minh trăm nước?

Đi chết đi.

“Giết!”

Xạ Dương hầu không muốn dài dòng nữa, hắn cũng không đợi nữa mà gia nhập chiến trường.

Một vị vương hầu gia nhập vào chiến trường, có thể nói chính là đơn phương đồ sát.

Vốn là ở ngoại thành có hai vị vương giả tử phẩm nhưng vị tứ phẩm vương giả này bây giờ đã chạy vào nội thành.

Người có thực lực mạnh đã sớm chạy vào nội thành.

Ngoại thành thất thủ, đây đã là chuyện chắc chắn, ở lại chỉ có chờ chết thôi.

Bốn mươi vạn đại quân như lang như hổ, tứ phẩm vương giả cũng gánh không nổi. Một khi kết thành binh trận vậy thì chỉ có thể ngồi chờ chết.

Một canh giờ sau.

Thậm chí còn chưa đến một canh giờ.

Ngoài thành Đường quốc đã bị khống chế.

Năm mươi vạn đại quân trấn thủ ngoài thành Đường quốc đã bị Kỳ Lân quân Đại Ngụy dùng phương thức nghiền ép mà khống chế lại.

Phương thức tác chiến và thực lực của Kỳ Lân quân Đại Ngụy đã vượt ra xa so với bọn họ.

Năm mươi vạn đại quân ngoại trừ hai mươi vạn đã lần lượt chạy trốn ra, còn lại có đến gần bảy tám vạn bị tài sát, hơn hai mươi vạn tướng sĩ còn lại tất cả đều bị bắt.

Đa số người bị tàn sát đều là dị tộc, tướng sĩ Đường quốc rất thông minh, vào thời khắc quan trọng, cả đám người cùng đầu hàng.

Biết rõ đầu hàng và chết không có gì khác nhau nhưng bọn họ lại càng hiểu hơn chính là không đầu hàng thì sẽ càng chết thảm hại hơn.

Không bằng cứ dứt khoát đầu hàng, dù sao thì tất cả mọi người đều là đồng tộc, nói không chừng bọn họ sẽ có chút hy vọng sống.

Trận chiến này, Kỳ Lân quân Đại Ngụy giết đã đời.

Trận chiến này, Kỳ Lân quân Đại Ngụy giết quá uy phong.

Trận đánh trước đó uất ức bao nhiêu?

Công thành! Công thành! Công thành!

Chết nhiều huynh đệ như vậy mà kết quả lại không công được, sau đó còn bị đám chó chết này mỉa mai. Bây giờ thì sảng khoái rồi.

Không chỉ có nơi này.

Đột Lương và A Mộc Tháp cũng không khá hơn là bao.

Hai mươi vạn Kỳ Lân quân ở Đột Lương như vào chốn không người, chỉ trong vòng một canh giờ ngắn ngủi mà đã kết thúc trận đánh.

Nguyên nhân rất đơn giản, Đột Lương cho rằng quốc gia mình sẽ không chịu cảnh khó khăn, lại còn tăng bốn thành quân sĩ cho A Mộc Tháp, cho nên binh lực bản thân Đột Lương cũng không còn nhiều, minh quân đến viện trợ con mẹ nó toàn là bọn làm phản.

Một canh giờ, Đột Lương hoàn toàn bị khống chế, không chỉ đơn giản là bị khống chế thôi đâu, tướng sĩ còn chết hơn một nửa, những người còn lại toàn bộ đều bị bắt trói, ngồi một đống ở hoàng cung.

Hoàng thất Đột Lương là thảm nhất, toàn bộ đều bị trói trước hoàng cung, nhục nhã to lớn như thế làm cho quốc quân hận không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng trong mồm ông ta đã bị nhét đầy đồ vật, muốn tự sát cũng không thể tự sát được.

Quảng Dương hầu cũng không xem nhẹ, sau khi phá được Đột Lương xong thì lập tức cho người truyền tình báo quân cơ về, đồng thời tăng mười vạn binh đến A Mộc Tháp để viện trợ Lâm Dương hầu.

Dù sao thì binh lực của A Mộc Tháp cũng đầy đủ, lại thêm ba mươi vạn binh lực của Đường quốc, bản thân họ cũng có không ít binh lực, hai mươi vạn Kỳ Lân quân không phải không đánh thắng nổi mà là phải bỏ ra một cái giá đáng kể.

Nếu như lại tăng thêm mười vạn quân vậy thì sẽ có thể giảm bớt con số thương vong.

A Mộc Tháp.

Đúng là như vậy, hai mươi vạn Kỳ Lân quân muốn đánh hạ một A Mộc Tháp hùng mạnh thì đúng là rất khó.

Tổng binh lực của đối phương có tròn trăm vạn, một trăm vạn giao đấu với hai mươi vạn, lại thêm chuyện đang chém giết ở địa bàn nhà người ta, đúng là Kỳ Lân quân Đại Ngụy có hơi không chịu nổi.

Đánh một canh giờ cũng chỉ mới giết được có ba mươi vạn, dựa theo tốc độ này thì ít nhất cần phải có ba canh giờ mới có thể đánh hạ được A Mộc Tháp.

Điều này làm cho Lâm Dương hầu nhịn không được mà bực bội.

Hắn tự mình ra tay, một mình đấu với hai vị vương giả cũng không bị rơi vào thế hạ phong nhưng cũng chẳng chiếm được lợi ích gì.

Nhưng mà so với sự khó chịu của Lâm Dương hầu, quốc quân A Mộc Tháp mới là người cảm thấy khó chịu nhất.

Hôm nay ông ta đã hoàn toàn nhìn rõ Kỳ Lân quân Đại Ngụy khủng bố đến mức nào.

Hai mươi vạn Kỳ Lân quân Đại Ngụy giết đến làm cho trăm vạn hùng binh không ngừng bại lui, nếu như còn tiếp tục như vậy thì chỉ sợ ông ta cũng sẽ mau chóng trở thành vong hồn dưới lưỡi đao.

Ông ta không cam lòng! Cũng rất tức giận.

Rõ ràng tất cả mọi người đều là dị tộc, vì sao lại có loại phản đồ thế này?

Làm chó cho ai không được, sao cứ phải đi làm chó của Đại Ngụy?

Ông ta nổi trận lôi đình, lúc đầu dựa theo thực lực của A Mộc Tháp thì hai mươi vạn Kỳ Lân quân Đại Ngụy vốn không thể nào phá thành được, thật không ngờ đến chính những quân đồng minh mà ông ta tín nhiệm nhất lại con mẹ nó toàn là phản đồ.

Mở cửa biên giới thì thôi đi, lại còn có mấy đồng minh ác độc hôm qua hạ độc trong rượu, hại một nhóm tướng sĩ vốn chẳng thể ra sân giết địch được.

Mà bây giờ, Kỳ Lân quân Đại Ngụy đang giết rất khí thế, ai nấy cũng đang hăng máu gà làm cho ông ta thật sự rất khó chịu.

Bên trong quốc đô.

Đúng là hai mươi vạn Kỳ Lân quân giống như vừa cắn thuốc lắc vậy.

Mấy ngày gần đây bọn họ không ngừng công kích, không ngừng thương vong, cố nén một chút coi như xong, nhưng mỗi lần rút lui thì các tướng sĩ A Mộc Tháp lại sẽ ở đằng sau bắn lén sau đó nói những lời nhục mạ các kiểu.

Nếu như nói công thành là mệnh lệnh của bên trên thì tinh thần giết địch bây giờ có phân nửa là do bọn họ muốn giải quyết ân oán cá nhân.

Bên trong quốc đô.

Một Kỳ Lân quân Đại Ngụy đang nắm chặt tóc của một tên dị tộc, nói với giọng vô cùng to:

“Kỳ Lân quân bọn ta còn nhát gan hay không? Còn nhu nhược hay không? Còn không hả? Còn không hả?”

“Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, để ta đánh với, chừa cho ta đánh với.”

“Đồ chó, còn to mồm không? Ỷ vào chuyện mình thủ thành thì cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất à? Sao không đánh nữa? Sao không tiếp tục bắn lén?”

Hai mươi vạn Kỳ Lân quân Đại Ngụy giết rất hung hăng, điều này đã vượt qua dự đoán ban đầu của Lâm Dương hầu.

Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng thôi, mấy ngày nay đám người này đánh quá uất ức rồi.

Bây giờ đã bắt được cơ hội, sao có thể bỏ qua cho đám người kia được?

Cũng vào lúc này, từng tiếng vó ngựa vang lên làm quốc đô rung động.

Bình Luận (0)
Comment