Trong vương cung, có thám tử vội vàng hấp tấp chạy vào, vô cùng kích động nói:
“Báo! Báo! Có đại quân đang chạy về phía quốc đô! Hình như đó là quân đội đồng minh.”
Theo âm thanh này vang lên, A Mộc Tháp vương và không ít thần tử cùng nhau thở nhẹ ra một hơi.
Nhất là A Mộc Tháp vương, ông ta lại càng kích động đến nổi lệ nóng doanh tròng. Quân đội bạn cuối cùng cũng đến rồi.
Chỉ là ngay sau đó, lại có tin tình báo mới truyền đến:
“Báo! Thám báo vừa rồi sai rồi, không phải quân đội bạn mà là Kỳ Lân quân.
A Mộc Tháp vương: “...”
Văn võ cả triều: “...”
Đám người thật sự là không còn gì để nói. Đến lúc này rồi mà còn có thể phạm phải sai lầm như vậy? Chuyện này sao có thể làm cho bọn họ không phẫn nộ cho được?
“Người đâu, kéo tên thám tử này ra ngoài chém!”
A Mộc Tháp vương nhịn không được mà gầm thét, đây là sự kiên cường sau cùng của ông ta.
“Thừa tướng, tiếp theo nên làm gì đây? Cô vương nên làm cái gì đây?”
A Mộc Tháp vương nhìn về phía thừa tướng của mình, hoảng đến muốn khóc.
“Vương thượng, trước mắt chỉ còn có một con đường duy nhất có thể đi, trốn! Chúng ta rút lui về phía sau, đào vong đến Trần quốc, Trần quốc có bảy mươi hai thành, tất nhiên bọn họ sẽ tiếp nhận chúng ta.”
“Giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt.”
“Vương thượng!”
Thừa tướng A Mộc Tháp còn có cách nào đâu? Cách duy nhất chính là chạy, ít nhất thì chạy đi rồi vẫn sẽ còn một hy vọng sống.
Viện binh của Kỳ Lân quân lại tới, đến hai mươi vạn cũng không đánh lại, người ta lại còn tăng thêm binh, ngươi lấy cái gì để đánh?
“Cô vương không cam tâm.”
A Mộc Tháp vương siết chặt nắm đấm, ông ta không cam tâm.”
Nhưng sau một khắc, thừa tướng lại tiếp tục mở miệng.
“Còn có một cách nữa.”
“Tử chiến! Tử chiến đến cùng!”
“Cùng lắm thì chết ở trong của thành, cũng coi như là có khí tiết.”
Thừa tướng chân thành nói.
Trong nháy mắt, A Mộc Tháp vương hít sâu một hơi, ông ta siết chặt nắm đấm hung ác nói:
“Được!”
“Chờ sắp xếp lại quân đội xong xuôi thì chúng ta sẽ giết ngược lại!”
A Mộc Tháp vương giận dữ hét lên, ông ta không cam tâm, trong lời nói tràn đầy vẻ khuất nhục. Ông ta biết Đường quốc đã không còn đáng tin cậy nữa, chạy trước mới là thượng sách.
Bằng không sẽ thật sự phải mất mạng.
A Mộc Tháp vương hạ lệnh xuống, trong lúc nhất thời, các tướng sĩ bắt đầu rút đi, trước đó đã có một bộ phận tướng sĩ chạy đi rồi, bây giờ đến cả vương thượng cũng đã hạ lệnh, còn gì mà không chịu chạy nữa?
Đáng tiếc chính là bên trên tường thành đã bị Kỳ Lân quân chiếm cứ từ lâu.
Từng cây nỏ được bắn ra, máy bắt đá trong thành cùng với các loại mũi tên lửa đã phát huy tác dụng cực kỳ lớn vào giờ khắc này.
Chạy càng nhanh thì chết cũng càng nhanh.
“Phong tỏa cửa thành!”
Giọng của Lâm Dương hầu vang lên.
Trực tiếp phong tỏa cửa thành.
Muốn chạy, các ngươi nằm mơ đi.
Sau nửa canh giờ.
Vì có được sự tiếp viện của mười vạn Kỳ Lân quân nên trận chiến này đã được giải quyết xong một cách gọn hàng, Kỳ Lân quân Đại Ngụy như dòng nước lũ quét ngang hết thảy.
Quốc đô A Mộc Tháp bị chiếm lĩnh, cờ của quân Đại Ngụy cắm ở bốn cửa thành lớn, tuyên cáo sự thắng lợi của Đại Ngụy.
Mà trước mắt chỉ còn lại Đường quốc.
Ngoại thành Đường quốc đã bị Kỳ Lân quân chiếm lĩnh.
Cho nên toàn bộ các tướng sĩ Đường quốc cũng bị phong tỏa cầm tù, trở thành tù binh, bị giết hay giữ lại thì phải chờ Hứa Thanh Tiêu hạ lệnh.
Mà bên trong Đường quốc cũng đã loạn cào cào.
Tất cả các viện quân dị tộc đều đã bị một phong ý chỉ của quốc quân Đường quốc đuổi ra ngoài quốc đô, gần hai mươi vạn viện quân đều trợn tròn mắt.
Bọn họ đâu có làm gì đâu, thế mà lại bị xem như là gian tế rồi bị đuổi ra ngoài.
Kỳ Lân quân đang chờ bọn họ ở ngay bên ngoài, bây giờ đuổi bọn họ ra không khác gì là bảo bọn họ đi chịu chết.
Tướng sĩ thủ lĩnh của mười bảy nước không ngừng giải thích với Đường quốc nhưng lại bị mưa tên hầu hạ, trong lúc nhất thời, tướng sĩ thủ lĩnh của mười bảy nước cũng hoàn toàn tức giận rồi.
Họ từ ngàn dặm xa xôi đến đây viện trợ, không ngờ lại đổi lấy sự lạnh lùng xa lánh?
Điều này ai mà chịu cho nổi?
Nhưng mà tức giận thì tức giận.
Nhưng bọn họ vẫn rất sợ, bốn mươi vạn Kỳ Lân quân, ai mà không sợ chứ?
Bọn họ muốn chạy nhưng mà toàn bộ đường chạy trốn đều có người của Kỳ Lân quân.
Hai mươi vạn viện quân vốn chẳng có sức đánh nổi một trận.
Vốn là muốn liều chết đánh cược một lần, nhưng mà thật không ngờ chính là Kỳ Lân quân cản đường lui không động thủ với bọn họ mà là là chiêu an.
Đúng vậy, chiêu an.
Đại Ngụy chiêu an bọn họ.
Viện quân mười bảy nước kích động hẳn lên, vốn cho rằng đây là một con đường chết, ai mà người lại được chiêu an?
Vì vậy, toàn bộ thủ lĩnh của mười bảy nước viện quân đều đi vào bên trong ngoại thành Đường quốc để gặp Xạ Dương hầu.
“Đám tội thần chúng ta!”
“Khấu kiến hầu gia!”
Tướng sĩ thống lĩnh của mười bảy nước cùng nhau quỳ gối trước mặt Xạ Dương hầu, tâm trạng của họ đang cực kỳ căng thẳng, sợ đây chỉ là một trò lừa bịp. Nhưng cũng không còn cách này, có phải trò bịp bợm hay không cũng chẳng còn cách nào khác.
Đường lui đều đã bị người ta phá hỏng rồi, liều chết đánh cược một lần trên cơ bản cũng sẽ không có kết cục tử tế, chẳng bằng cứ liều mạng thử xem.
Chắc không phải là lừa mình qua đó để giết đó chứ? Điều này cũng không cần thiết.
Hai mươi vạn huynh đệ bên ngoài cũng không ngốc, nếu như mình chết, bọn họ nhất định sẽ quậy lên, cho dù Kỳ Lân quân có hung hãn hơn nữa thì ngươi giết hai mươi vạn quân ta, ta có giết hai ba vạn quân của ngươi thì chắc là cũng không quá đáng?
“Hừ!”
“Nếu như không phải Hứa đại nhân cầu xin thay các ngươi thì theo ý của bản hầu, tất cả các ngươi đều đáng chết.”
Xạ Dương hầu lạnh lùng mở miệng, hắn nhìn lướt qua đám người, bên trong ánh mắt mang đầy vẻ lạnh lùng.
Câu này nói ra làm cho đầu của các thống lĩnh cúi xuống càng thấp hơn. Bọn họ cũng uất ức lắm chứ bộ, nhưng còn cách nào nữa đâu? Đánh không lại người ta, ngươi còn có thể thế nào?
“Được rồi, mấy lời nói nhảm bản hầu cũng không muốn nói nhiều, bây giờ cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, một cơ hội hối cải để làm người mới.”
“Tiến đánh quốc đô Đường quốc, dùng toàn bộ lực lượng để tiến đánh, chết bao nhiêu người bản hầu không quan tâm, nhưng những người còn sống sót thì bản hầu cũng có thể cam đoan với các ngươi.”
“Sẽ không làm hại các ngươi, đương nhiên nhất định phải đợi đến sau trận chiến rồi lại nói.”
Xạ Dương hầu nói ra điều kiện này, đây cũng không phải là lệnh của Hứa Thanh Tiêu mà là suy nghĩ riêng của hắn.