Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 771 - Chương 771: Sứ Thần Đến? Giết Sứ Thần! Đường Quốc Thất Thế! Đường Vương Phun Máu! (4)

Chương 771: Sứ Thần Đến? Giết Sứ Thần! Đường Quốc Thất Thế! Đường Vương Phun Máu! (4)

Tiến đánh Đường quốc nhất định phải cần sức người, bốn mươi vạn Kỳ Lân quân hoàn toàn đủ, nhưng mà vấn đề là có sẵn hai mươi vạn người lại không dùng, lại bảo người của mình lên? Đây không phải là bị ngu sao?

Vừa lúc Đường quốc đuổi bọn họ ra ngoài, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng đám người này, bảo nhóm người này đi phản sát tướng sĩ Đường quốc.

Hai mươi vạn đại quân này mặc dù chưa chắc có thể đánh thắng, nhưng ít nhất có thể cắn rớt một miếng thịt của Đường quốc.

Đến lúc đó Kỳ Lân quân lại ra tay, hoàn toàn chính là ngồi không hưởng lợi.

Câu này vừa dứt, thống soái lãnh binh của mười bảy nước cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, dù sao thì giá trị lợi dụng duy nhất của họ cũng chỉ có vậy.

Chỉ là có người vẫn không nhịn được mở miệng nói:

“Hầu gia, bảo bọn ta chinh chiến cũng không thành vấn đề, nhưng sau khi trận chiến kết thúc, có thể thả cho bọn ta tự ý rời đi hay sao? Mong hầu gia cam đoan, bọn ta tuyệt đối không dám tái xâm phạm Đại Ngụy.”

Có người lên tiếng, hắn hy vọng được rời đi, giúp Đại Ngụy đánh Đường quốc thì bọn họ chịu, nhưng sau khi làm xong còn phải ở lại thì bọn họ có chút không vui.

“Các người có tư cách để bàn điều kiện à?”

Xạ Dương hầu lạnh lùng mở miệng, không hiểu sao hắn lại cảm thấy đám người này có hơi buồn cười.

Lại còn muốn bàn điều kiện?

Thật sự là buồn cười vô cùng.

Có tư cách gì mà đòi bàn điều kiện?

“Nếu như các ngươi đã không đồng ý, vậy thì cứ dựa theo ý của bản hầu mà làm, giết!”

Xạ Dương hầu lạnh lùng nói, hắn tìm đám người này chỉ là muốn lợi dụng một ít, đồng ý là tốt nhất, không đồng ý thì giết, bây giờ khí thế của Kỳ Lân quân đang cao, coi như hai mươi vạn đại quân bọn họ mang ý chí quyết sống mái một trận thì hắn cũng không sợ, nhiều nhất cũng chỉ xuất ra năm ngàn binh lực là đã có thể diệt được hai mươi vạn đại quân này.

Năm ngàn đấu với hai mươi vạn, hắn hoàn toàn không lỗ.

Thậm chí nếu hắn gia nhập vào chiến trười thì số thương vong sẽ càng ít.

“Mong hầu gia thứ tội, bọn ta đồng ý!”

“Hầu gia, bọn ta đồng ý.”

“Mong hầu gia thứ tội.”

Giờ khắc này, thống lĩnh mười bảy nước cũng lập tức ngoan trở lại, bọn họ biết mình không có tư cách để bàn điều kiện, mới chỉ thăm dò chút xíu, không ngờ rằng Xạ Dương hầu lại quả quyết như vậy.

Bọn họ tất nhiên không dám dài dòng.

“Được!’

“Cho nửa canh giờ chỉnh đốn lại, giết!”

Xạ Dương hầu chỉ cho bọn họ thời gian nửa canh giờ để chỉnh đốn, sau nửa canh giờ, bọn họ sẽ làm quân tiên phong xông lên giết.

Xạ Dương hầu lập tức cho người trông giữ đám dị tộc này chặt chẽ, cùng lúc đó, Xạ Dương hầu cũng không nhàn rỗi, để cho mười vị tướng lĩnh mỗi người lãnh năm vạn binh, đi tìm những quân địch còn đang lẫn trốn, còn có các loại tài nguyên, một thạch lương thực cũng không bỏ sót.

Những thứ này đều là chiến lợi phẩm, nhất định phải thống kê cho tốt, nghiêm túc thống kê.

Mà lúc này.

Quốc đô Đường quốc.

Bên trong Đường cung.

Vẻ mặt văn võ bá quan cả triều trắng bệch y như nhau.

Binh bộ Thượng thư Lâm Thu lại càng ngơ ngác hơn.

Vốn bọn họ còn cho rằng muốn công được thành, trừ khi chín mươi vạn đại quân Kỳ Lân quân đồng thời đánh đến, nếu không thì muốn đánh hạ Đường quốc là điều không thể nào.

Cho dù chín mươi vạn đại quân có cùng nhau công thành thì bọn họ cũng có cách để ngăn chặn trong nửa tháng.

Nhưng lại chưa hề nghĩ đến.

Một đêm!

Không, không phải một đêm.

Thời gian chỉ mấy canh giờ, ngoại thành Đường quốc đã không còn.

Bọn họ đã tính toán rõ ràng tất cả nhưng lại không ngờ Hứa Thanh Tiêu dùng đến chiêu này.

Điều này đúng thật là vô cùng độc ác.

Lúc này, đại điện hoàng cung, văn võ cả triều bắt đầu tranh luận.

Có người kiến nghị phải nghĩ cách rút lui ngay lập tức, có người đề nghị tử thủ quốc đô Đường quốc, cho rằng ngoại tộc đã bị đuổi ra ngoài, sẽ không còn gian tế nữa, cố tử thủ biên giới chờ đợi viện binh mới đến.

Đôi bên tranh luận cực gay gắt, nhao nhao túi bụi.

Đến cuối cùng, Đường vương đập xuống vương tọa một cái, tức giận quát:

“Im lặng hết cho trẫm.”

Sau khi Đường vương lên tiếng, gầm lên một cách giận dữ thì giờ khắc này, bên dưới đại điện đã yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều có hơi kinh sợ nhìn về phía Đường vương.

Mà bên trên vương tọa, Đường vương hằm hằm nhìn Binh bộ Thượng thư Lâm Thu, ông ta muốn hung hăng dạy dỗ Lâm Thu một phen nhưng nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thu như thế, cuối cùng cũng chỉ thở dài.

Ông ta cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Bốn mươi vạn Kỳ Lân quân đã tập hợp ở ngoại thành, khoảng cách của cả hai chẳng qua cũng chỉ hai mươi dặm, mà ở trong ngoại thành còn cất giữ không biết bao nhiêu là lương thảo, nói một câu không dễ nghe thì nếu như Kỳ Lân quân chặt đứt đường vận chuyển lương thảo của bọn họ, nếu như so sánh về mặt tiêu hao thì quốc đô Đường quốc đúng là tiêu hao nhiều hơn Kỳ Lân quân Đại Ngụy.

Chỉ vì lúc trước chỉ lo nghĩ đến trận chiến thủ thành, mà ngoại thành là nơi quan trọng nhất, cơ hồ cả bảy thành lương thảo đều được đưa toàn bộ đến bên trong ngoại thành.

Đây đúng thật là mang tảng đá đập vào chân mình.

Chẳng qua vào lúc này, một âm thanh vang lên.

Là giọng của Lễ bộ Thượng thư Từ Mậu.

“Bệ hạ, thần có một kế.”

Theo giọng nói của Từ Mậu vang lên, Đường vương lập tức lấy lại tin thần, trong mắt mang theo sự vui mừng, nhìn về phía Từ Mậu nói:

“Ái khanh mau nói.”

Dưới điện.

Từ Mậu hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi mở miệng nói:

“Bệ hạ, thần có một kế.”

“Đầu hàng Đại Ngụy!”

Từ Mậu nói như vậy. Kế này nói ra xong, trong nháy mắt, vẻ chờ đợi trong ánh mắt của văn võ triều thần cả triều chẳng còn lại chút gì.

Còn tưởng rằng Từ Mậu có thể nghĩ ra cách gì hay lắm? Ai ngờ lại là cái này?

Đầu hàng Đại Ngụy? Cần ngươi nói sao?

Đôi mắt Đường vương lóe lên vẻ thất vọng nhưng hắn cũng không trực tiếp bác bỏ mà là nhìn về phía Từ Mậu nói:

“Ái khanh cứ nói đi.”

Nghe thấy lời này, Từ Mậu cũng không nhiều lời:

“Bệ hạ, thần biết hai chữ đầu hàng nghe cực kì buồn cười.”

“Nhưng trước mắt chỉ có cách này mới có thể bảo tồn Đường quốc ta thôi.”

“Nếu không, Đại Ngụy chiếm cứ ngoại thành, có đầy đủ lương thảo, đối với chúng ta mà nói thì đơn giản chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi.”

“Một khi chúng ta đã không còn lương thảo rồi lúc đó mới chịu đầu hàng, Đại Ngụy sẽ đồng ý sao? Sẽ không đồng ý.”

“Thôi thì không bằng cứ dứt khoát thẳng thắn đầu hàng vào lúc này.”

“Đại Ngụy nhất định sẽ đồng ý, bởi vì đây chỉ là trận chiến thứ hai mà thôi, đằng sau còn có năm trận chiến đang chờ đợi Đại Ngụy.”

Bình Luận (0)
Comment