“Đại Ngụy không thể ở lâu, chúng ta đầu hàng Đại Ngụy, bồi thường tiền và lương thảo, đối với Đại Ngụy mà nói thì cũng là một chuyện tốt, cùng lắm thì bệ hạ tự mình đi đến quốc đô Đại Ngụy một chuyến, tự mình thỉnh tội với nữ đế.”
“Chúng ta đều là đồng tông đồng tộc, mặc dù Đại Ngụy giết những người đầu hàng nhưng đó cũng đều là dị tộc, cho nên thần cam đoan Đại Ngụy sẽ đồng ý tiếp nhận sự đầu hàng của chúng ta.”
“Hơn nữa thần còn có cách để cho Đại Ngụy dâng lợi ích cho Đường quốc, ba yêu cầu đưa ra trước đó cần phải sửa chữa một chút.”
“Kể từ đó, chúng ta cũng có cơ hội lựa chọn, như vậy Đại Ngụy cứ một đường hát vang, chúng ta thì không cần yêu cầu gì nữa, xem như là thức thời xin lỗi, Đại Ngụy cũng sẽ không so đo.”
“Nếu như Đại Ngụy chiến bại mà về, chúng ta lại yêu cầu tài vật, đây cũng không phải là chuyện gì đáng trách.”
“Bệ hạ, ý ngài như thế nào?”
Từ Mậu nói ra ý nghĩ của mình.
Ý nghĩ này cũng khá đơn giản, đơn giản chính là nói bây giờ nước nào cũng có chung kẻ địch. Mặc dù ta không có lương thực nhưng bây giờ ta đang giữ vững cả tòa quốc đô, ngươi muốn tiến đánh cũng phiền phức.
Nếu không thì như vậy đi, ta đầu hàng, dốc hết sức lực giúp ngươi, chẳng qua ngươi phải đồng ý mấy điều kiện của ta, đương nhiên mấy điều kiện này chắc chắn sẽ nằm trong phạm vi chịu đựng của ngươi, cam đoan ngươi chỉ lời chứ không lỗ.
Dù sao thì Đường quốc ta cũng đã đầu hàng.
Nếu như Đại Ngụy cả đường thuận lợi, ta không cần những điều kiện này nữa, ta ngậm miệng còn không được hay sao?
Nếu như Đại Ngụy chiến bại trở về, vậy ta sẽ trong lúc ngươi bệnh mà đòi mạng ngươi, dù sao thì Đường quốc cũng không chịu thiệt.
Đây chính là kế hoạch của Từ Mậu.
Đúng là như vậy, khi kế hoạch này được nói ra thì nhóm bách quan cũng thi nhau gật đầu, tán thưởng rằng kế này không tệ.
Đường vương cũng lộ ra vẻ vui mừng, nhưng sau đó ông ta lại không nhịn được mà cau mày nói:
“Trong lúc quan trọng này mà còn ra điều kiện với Đại Ngụy, chẳng lẽ không sợ lại chọc giận Đại Ngụy hay sao?”
Đường vương hỏi.
“Không!”
“Bệ hạ, nếu như không yêu cầu này nọ thì ngược lại sẽ làm cho bọn họ nghi ngờ.”
“Bệ hạ, người thử ngẫm lại xem, bởi vì ngoại thành có dị tộc, nội thành không còn dị tộc, hơn nữa các cửa thành đều đã được các vị hoàng tử trấn giữ chặt chẽ, chẳng lẽ hoàng tử lại phản bội người?”
“Cho nên, Kỳ Lân quân Đại Ngụy muốn tấn công vào không thua gì khó như lên trời, ít nhất thì tử thủ một tháng không thành vấn đề, mà Ti Long vương nhất định cũng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để đến giúp đỡ chúng ta.”
“Đối với Đại Ngụy mà nói, bọn họ phải đối mặt với toàn bộ cuộc chiến, đối mặt với trăm nước mà không phải chỉ riêng một Đường quốc chúng ta, lựa chọn thế nào, tin chắc là bọn họ hiểu rõ.”
Từ Mậu nói một cách vô cùng tự tin.
Mà sự tự tin của hắn được thành lập bởi chuyện đến giờ Kỳ Lân quân Đại Ngụy vẫn không công vào thành.
Giờ khắc này, Đường vương trầm tư.
Sau khi do dự một hồi, Đường vương hít sâu một hơi, nhìn về phía Từ Mậu nói:
“Được! Cứ theo ý của ái khanh đi. Từ ái khanh, phong cho ngươi làm sứ giả đi thương lượng với Kỳ Lân quân.”
“Nếu như có thể làm được, bản vương phong tước vị cho ngươi.”
Đường vương vung tay lên hứa hẹn tước vị.
Trong nháy mắt, Từ Mậu hưng phấn, ông ta hướng về phía Đường vương bái một cái sau đó không nói hai lời, mang theo mấy tên văn thần trực tiếp đi tìm Kỳ Lân quân.
Ước chừng ba khắc đồng hồ sau.
Từ Mậu ngồi trên một chiếc xe ngựa, dùng tốc độ cực nhanh đi về phía cửa thành ngoại thành.
“Sứ giả Đường quốc Từ Mậu! Đến đây cầu kiến Xạ Dương hầu Đại Ngụy!”
Theo giọng của Từ Mậu vang lên.
Rất nhanh đã có người tiến vào báo cáo.
Không bao lâu, một nhóm quân đội xuất hiện trực tiếp đưa Từ Mậu vào trong thành.
Ngoại thành Đường quốc.
Quân Cơ xứ.
Xạ Dương hầu ngồi ngay ngắn trên ghế bành, các tướng lĩnh ngồi ở hai bên. Giờ khắc này, ánh mắt họ cao cao tại thượng.
Cảnh tượng rất quen thuộc.
Người đến vẫn là Từ Mậu.
Vẫn là sứ giả Đường quốc như cũ.
Chẳng qua mặc dù là như vậy nhưng Từ Mậu vẫn cao cao tại thượng, trong mắt tràn đầy vẻ ngạo mạn.
“Hạ quan Lễ bộ Thượng thư Đường quốc Từ Mậu, tham kiến Xạ Dương hầu.”
Từ Mậu cúi đầu về phía Xạ Dương hầu.
“Thả!”
Trong mắt Xạ Dương hầu mang đầy vẻ khinh miệt, chậm rãi phun ra một chữ.
Trong phút chốc, Từ Mậu sững sờ.
Thả? Thả này là có ý gì?
Ánh mắt ông ta mang vẻ khó hiểu nhìn về phía Xạ Dương hầu.
“Bảo ngươi có rắm thì mau thả, còn ấp úng cái gì?”
Tướng lĩnh ở một bên rống to.
Một câu nói làm cho sắc mặt của Từ Mậu đỏ lên.
Ông ta là Lễ bộ Thượng thư, là người đọc sách, nói chuyện như thế đúng là quá thô bỉ, sỉ nhục quá rồi.
Nhưng Từ Mậu cũng biết Kỳ Lân quân Đại Ngụy lúc này xưa đâu bằng nay.
Lúc trước Đường quốc không sợ Kỳ Lân quân Đại Ngụy.
Nhưng bây giờ.
Kỳ Lân quân Đại Ngụy đang chiếm cứ ngoại thành, tất nhiên là không thể không sợ hãi.
Cho nên Từ Mậu cố nhịn.
Ông ta nhìn Xạ Dương hầu, hít sâu một hơi nói:
“Hầu gia, Đường vương đồng ý đầu hàng, không hy vọng chiến loạn lại nổi lên, lần này chúng ta đều đã trúng gian kế của dị tộc, đến nỗi phải tự giết lẫn nhau.
“Bây giờ Đường vương đã hoàn toàn hiểu rõ, hối hận không thôi, cho nên phái hạ quan đến đây đầu hàng, mong hầu gia có thể tiếp nhận.”
Từ Mậu nói mục đích đến đây của mình ra.
“Ồ? Đầu hàng?”
“Thế mà Đường vương lại muốn đầu hàng à? Ha, bản hầu không nghe lầm đó chứ?”
Xạ Dương hầu lạnh nhạt mở miệng mỉa mai đối phương.
Chỉ là Từ Mậu cũng không có tức giận xíu nào mà chỉ nhìn về phía Xạ Dương hầu nói:
“Hầu gia, binh lực Đường quốc còn đây, là một thế lực hùng mạnh. Lần này Đại Ngụy bình loạn chắc cũng sẽ cần đến một lượng lớn binh lực, cũng cần các quốc gia ủng hộ.”
“Nhìn từ đại cục mà nói thì quốc đô của Đường quốc khá mạnh, về mặt vị trí địa lý thì vô cùng tốt, tiến có thể công, lui có thể thủ, nếu như Đường quốc đầu hàng, đối với Đại Ngụy mà nói quả thật là như hổ thêm cánh.”
“Ân oán trước đó Đường vương cũng đã nói sẽ đích thân đi đến Đại Ngụy để thỉnh tội với Nữ đế.”
“Mà nếu như cứ mãi giằng co như vậy, không phải là hạ quan muốn uy hiếp đâu, Kỳ Lân quân muốn phá được quốc đô Đường quốc đoán chừng trong nửa tháng cũng không thể phá nổi.”
“Mong hầu gia nể tình thiên hạ thương sinh, nể tình chín mươi vạn Kỳ Lân quân, nể tình bách tính Đường quốc mà dĩ hòa vi quý!”
Từ Mậu chậm rãi nói, ông ta vẫn thổi phòng Đường quốc như cũ đồng thời còn đứng ở điểm cao đạo đức để khuyên Xạ Dương hầu phải suy nghĩ một chút cho Kỳ Lân quân.
Nhưng lời còn chưa dứt.
Một tiếng vang lên, Xạ Dương hầu không nhịn được giận dữ mắng to:
“Chó chết!”
“Sớm không đầu hàng muộn không đầu hàng, con số chiến tử của Kỳ Lân quân trước sau cũng đã vượt qua năm vạn, trọng thương hơn tám vạn, lúc này ngươi mới kêu bản hầu nể tình Kỳ Lân quân?”
“Thế trước đó thì sao?”
Xạ Dương hầu giận dữ thét lên.