Từ Mậu cúi đầu trước Xạ Dương hầu.
“Hầu gia bớt giận, tất cả những gì trước đó đều là do có kẻ châm ngòi, mong hầu gia minh giám.”
“Hi vọng hầu gia cũng có thể hiểu rõ đại cục, đừng nên xúc động.”
Câu nói này của Từ Mậu thật sự là làm cho người ta vừa tức vừa buồn cười.
Người một nhà bị giết nhiều như vậy, công thành lâu như vậy, chết nhiều người như vậy, Đường quốc vẫn cứ luôn phách lối chèn ép khí thế của Kỳ Lân quân, bây giờ lại biến thành do Xạ Dương hầu hắn xúc động rồi?
“Hay, hay, hay, thật sự là người đọc sách biết nói chuyện, không có lý cũng thành có lý.”
“Vậy được, đầu hàng thì có thể, bảo quốc quân Đường quốc quỳ xuống trước mặt bản hầu, mở biên giới Đường quốc ra, bản hầu đồng ý tiếp nhận đầu hàng.”
Xạ Dương hầu lên tiếng.
Đầu hàng đúng không?
Ta nhận.
Bảo quốc quân Đường quốc quỳ xuống rồi nói, còn phải mở cửa biên giới Đường quốc, thế thì còn có thể thương lượng được một chút.
Chỉ là câu này vừa dứt, Từ Mậu lại cười cười, lắc lắc đầu:
“Hầu gia nói đùa.”
“Lần này Đường quốc đầu hàng không phải vì không đánh mà hàng, mà là vì thiên hạ thái bình mà hàng.”
“Đường quốc sợ Đại Ngụy nhưng không sợ Kỳ Lân quân, lấy tình thế hiện tại thì Kỳ Lân quân Đại Ngụy càng cần đến Đường quốc hơn, cho nên chúng ta cũng không phải chiến bại mà hàng.”
“Mà là đầu hàng trong hòa bình.”
“Vì vậy Đường quốc có ba điều kiện. Nếu như hầu gia đồng ý thì Đường quốc nguyện ý đầu hàng, nếu như không đồng ý vậy thì quên đi.”
Từ Mậu nói vậy.
Nhưng câu này vừa dứt, tất cả các tướng lĩnh trong Quân Cơ xứ đều ngây ngẩn cả người.
Cái tên này có phải là kẻ ngốc không vậy?
Đầu hàng thì đầu hàng? Còn có kiểu đầu hàng thế này à?
Đặt điều kiện để đầu hàng?
Đại ca à, bây giờ chúng ta đã đánh hạ ngoại thành của các ngươi đấy.
Ngươi có thể hiểu rõ tình hình một chút được hay không.
Tất cả các tướng sĩ ai nấy cũng đều tức đến không nói nên lời.
Mà Xạ Dương hầu thì lại càng thiếu chút nữa bị tức đến muốn cười.
Cái tên Từ Mậu này, không phải bị tật gì đó về não đó chứ?
Sao nói chuyện như kẻ không có đầu óc vậy?
Nhưng Xạ Dương hầu không hề tức giận mà chỉ nhìn về phía Từ Mậu nói:
“Ba điều kiện gì?”
Từ Mậu hít sâu một hơi, cũng không cảm thấy chột dạ gì nói:
“Một, để ngoại thành lại cho Đường quốc!”
“Hai, ký cam kết trăm năm không xâm phạm lẫn nhau, bảo hộ sự an toàn của Đường quốc.”
“Ba, Đường quốc sẽ dành hết tất cả binh lực để ủng hộ Đại Ngụy, nhưng cụ thể sẽ do quốc quân của ta lựa chọn, đồng thời Đại Ngụy còn phải trợ cấp ngân lương cho Đường quốc, đương nhiên chuyện này có thể đợi đến sau chiến tranh rồi lại nói.”
Từ Mậu nói ra ba điều kiện kia.
Đối với những điều kiện lúc trước thì ba cái này cũng không tính là gì, thậm chí nói nếu như Đường quốc đầu hàng ngay từ đầu, ba điều kiện này có thể Đại Ngụy sẽ trực tiếp đồng ý.
Chỉ là đối mặt với ba điều kiện này.
Xạ Dương hầu cười.
Hắn cười ra tiếng.
Các tướng sĩ còn lại thì trầm mặc không nói.
Từ Mậu bị tiếng cười kia dọa cho có hơi sợ hãi, nhịn không được hỏi:
“Vì sao hầu gia lại cười?”
Lời này nói ra, Xạ Dương hầu đứng dậy nhìn về phái Từ Mậu, lạnh như băng nói:
“Bản hầu cười ngươi ngốc nghếch, sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết thì coi như thôi đi, lại còn dám mở miệng bàn điều kiện thế kia?”
“Bản hầu cười Đường vương ngu xuẩn, phái loại người như ngươi tự đi tìm đường chết, quả nhiên là nực cười vô cùng.”
“Bản hầu cười não ngươi phẳng, thế mà lại có thể trở thành Lễ bộ Thượng thư của Đường quốc, ngươi nói coi có đáng cười không?”
Giọng Xạ Dương hầu lạnh như băng.
Mắng đến nổi Từ Mậu có hơi sững sờ.
Chỉ là Từ Mậu cũng nhạy bén chú ý đến một câu, phái loại người như ngươi đến đây tự tìm đường chết?
Trong phút chốc, Từ Mậu không nhịn được tức giận nói:
“Hầu gia, cho dù ngài không đồng ý thì hạ quan cũng không có gì để nói.”
“Nhưng hai nước giao tranh không chém sứ thần, nếu như ngài trảm ta rồi, Đường quốc tuyệt đối không bàn đến chuyện nghị hòa.”
“Mặc dù Kỳ Lân quân anh dũng nhưng trong vòng mười lăm ngày tuyệt đối không thể nào đánh hạ biên giới Đường quốc được.”
“Xạ Dương hầu, hãy nghĩ lại đi!”
Từ Mậu nghiêm nghị hô lên.
Nhưng ngay sau đó, Xạ Dương hầu đã rút trường đao ra, khí thế vương giả trực tiếp nghiền ép Từ Mậu, làm ông ta quỳ trên đất không thể nào động đậy được.
“Ngu xuẩn!”
“Bản hầu cười ngươi ngu xuẩn.”
“Lúc trước các ngươi cũng nói bản hầu không thể công phá được ngoại thành Đường quốc.”
“Nhưng bây giờ thì sao?”
Xạ Dương hầu giẫm một chân lên vai Từ Mậu, lạnh giọng nói.
“Đó là do dị tộc đã bán đứng bọn ta, nếu không Kỳ Lân quân Đại Ngụy tuyệt đối không thể công vào.”
Từ Mậu rống to.
“Cùng một kế, vì sao không thể dùng hai lần?”
Xạ Dương hầu giết người thì diệt tim nói.
“Không thể nào, tất cả dị tộc đều đã bị đuổi đi.”
“Người thủ cửa thành chính là hoàng tử.”
“Hoàng tử của Đường quốc!”
Từ Mậu chân thành nói.
Chỉ là khi vừa nói đến đây, ông ta bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Con ngươi trong phút chốc phóng to ra.
“Không!”
“Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Ông ta điên cuồng rống to, mà tay cầm chiến đao của Xạ Dương hầu lại vung xuống.
Giờ khắc này, Từ Mậu cảm nhận được sát cơ, một luồng sát cơ vô cùng khủng khiếp.
“Không!”
“Ngươi không thể giết ta, không thế giết sứ giả, không thế giết sứ giả.”
“Nếu như bị truyền ra ngoài, Đại Ngụy sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.”
“Xạ Dương hầu, Xạ Dương hầu, hầu gia, hầu gia, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không dám nữa.”
“Hầu gia, ta sai rồi, van xin ngài bỏ qua cho ta, bỏ qua cho ta.”
Ngay lúc đầu Từ Mậu còn có hơi giãy dụa, điên cuồng hô to rằng không thể giết sứ thần.
Nhưng khi bị sát cơ áp sát.
Ông ta hoàn toàn sợ đến tè ra quần, trong đầu trống rỗng, điên cuồng cầu xin tha thứ.
Phốc.
Khi chiến đao rơi xuống, Từ Mậu trừng to hai mắt.
Có chết ông ta cũng không dám tin.
Xạ Dương hầu lại chém sứ giả.
Mà giờ khắc này, trong đầu ông ta chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
Mình ăn no không có chuyện gì làm, đi gây phiền phức cho Xạ Dương hầu làm gì chứ.
Bịch bịch!
Những tùy tùng theo hầu sứ giả đến đây cũng cùng nhau quỳ trên mặt đất, bắt đầu khóc lớn hô lên, khẩn cầu Xạ Dương hầu đừng giết bọn họ.
Từ Mậu chết.
Xạ Dương hầu liền thấy thoải mái.
Hắn nhìn lướt qua đám người này, vốn cũng chẳng quan tâm.
“Đưa bọn chúng đến cửa thành, chém đầu thị chúng, lại đưa đầu của bọn chúng đến Đường quốc, cho bọn họ tận mắt nhìn thấy!”
Xạ Dương hầu để lại một câu nói rồi trực tiếp rời đi.
Cứ như vậy.
Hai khắc đồng hồ sau.
Thủ cấp của bọn người Từ Mậu bị người dùng mũi tên trực tiếp ghim ở trên cửa thành, bên trên còn có ghi một tờ giấy.
Nội dung tờ giấy rất đơn giản.
Hai nước qua lại không chém sứ.
Đường quốc đã diệt nên không còn sứ thần.