Nửa khắc đồng hồ sau, trong vương cung vang lên tiếng gầm của Đường vương.
Vương triều Đại Ngụy đã không xem bọn họ là người nữa.
Tròn nửa canh giờ.
Đường vương mắng tròn nửa canh giờ.
Chém sứ giả, là một sự sỉ nhục to lớn.
Không, là một sự sỉ nhục lớn bằng trời.
Cuối cùng, Đường vương giận dữ hét lên:
“Toàn quân nghe lệnh, tử thủ biên giới!”
Đây là quân lệnh của Đường vương.
Giết người của ta đúng không?
Vậy ta sẽ tử thủ biên giới.
Dị tộc đều đã bị ta đuổi đi rồi, các ngươi còn có mưu kế gì nữa, cứ bày ra hết đi.
Nhưng khi mệnh lệnh được đưa ra chưa đến một khắc đồng hồ.
Một giọng nói đã vang lên.
“Báo! Thập hoàng tử thông đồng với địch! Mở cửa biên giới, hai mươi vạn dị tộc làm tiên phong giết đến, thỉnh vương thượng hạ chỉ.”
Theo âm thanh này vang lên.
Đường vương sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
“Thập!... Thập... Thập hoàng tử thông đồng với địch?”
Văn võ cả triều xôn xao.
Mà sau khi Đường vương nghe được tin tức này, trước mắt cũng không khỏi tối sầm lại.
Sau một khắc, ông ta thổ huyết hôn mê ngay tại chỗ.
Trong nháy mắt, văn võ cả triều tuyệt vọng.
Thập hoàng tử cũng đã thông đồng với địch rồi.
Vậy còn đánh cái gì nữa.
Đường quốc!
Thật sự xong đời rồi!
Hứa Thanh Tiêu... Trận chiến này phong thần!
Quốc quân Đường quốc tính trăng tính sao cũng chẳng hề tính tới chuyện người phản bội mình lại là con mình.
Còn là con ruột nữa, con mẹ nó chứ?
Hứa Thanh Tiêu quá gian trá, quả thật là chơi bẩn đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Chiêu châm ngòi ly gián, chèn ép lôi kéo này chơi đến mức mây trôi nước chảy.
Đầu tiên là tập kích Phàn quốc vào ban đêm, khi tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ sẽ tiếp nhận đầu hàng thì Hứa Thanh Tiêu lại giết hàng, làm bên chuyện khiến thiên hạ chấn kinh, bức ép trăm nước phải uống máu kết minh.
Vốn cho rằng mọi người có thể đoàn kết nhất trí, thật không ngờ tới chính là Hứa Thanh Tiêu lại không tìm một nước mạnh để hợp tác mà lại tìm một vài quốc gia bị coi là pháo hôi mà hợp tác, vào thời điểm mấu chốt, khiến cho bọn họ thay đổi càn khôn.
Chiêu này gọi là kế giết hàng bức minh, ly gián phản phúc.
Trong vương cung Đường quốc.
Văn võ bá quan đã hoàn toàn mất đi hết mọi niềm tin.
Đầu tiên là viện quân bán đứng, bây giờ đến hoàng tử nhà mình bán đứng, Lễ bộ Thượng thư bị chặt đầu, Binh bộ Thượng thư đã choáng váng, quốc quân lại còn tức giận đến mức hộc máu ngất đi.
Xem như bọn họ có muốn ổn định đại cục thì cũng vô dụng mà thôi.
Bây giờ chết chắc.
Thần tiên đến cứu cũng vô dụng.
Thật ra nói tới nói lui cũng vẫn là do quá tự phụ, chỉ trách Binh bộ Thượng thư Lâm Thu đã quá tự tin.
Từ khi vừa mới bắt đầu hắn ta đã xem thường Hứa Thanh Tiêu, cho rằng một tên thư sinh vốn sẽ chẳng hiểu được chiến lược.
Bây giờ thì hay rồi, cũng bởi vì tự phụ như vậy cho nên mới bị người ta hốt sạch quê quán chỉ trong một đêm. Trận chiến này, Hứa Thanh Tiêu đã nói cho thế nhân hiểu rõ cái gì gọi là mưu lược thật sự.
Đại Ngụy thu hoạch toàn thắng.
Đúng thật chính là thu hoạch lớn, toàn thắng đó, chỉ dùng sinh mạng của năm vạn tướng sĩ đã diệt được ba nước.
Mặc dù năm vạn tướng sĩ chết đi không thể sống lại nhưng tài nguyên của ba nước cộng lại cũng đủ cho Đại Ngụy nuôi được đại quân năm mươi vạn.
Nói như vậy chẳng hề khoa trương chút nào.
Tù binh, lương thảo, binh khí, tài nguyên của ba nước cùng với các loại tài nguyên khoáng mạch vân vân.
Thậm chí bọn họ đều đã nghĩ đến Đại Ngụy sẽ rút cạn máu của Đường quốc, A Mộc Tháp và Đột Lương như thế nào.
Ba quốc gia làm công cho Đại Ngụy một trăm năm.
Suy nghĩ lại một chút, nếu như triều đình Đại Ngụy biết đươc tin tức này, Hộ bộ thượng thư có thể cười ra nước mắt không nhỉ?
Mà bên trong biên giới Đường quốc.
Thập hoàng tử khóc thét, hướng về phía hoàng cung nói:
“Phụ hoàng, hài nhi có lỗi với người.”
“Phụ hoàng, người đừng nên trách hài nhi, cổ nhân nói thù giết cha, nếu như không báo thì uổng là con cái.”
“Hôm nay hài nhi sẽ đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với người.”
Thập hoàng tử khóc thét lên, vừa khóc vừa cắt đứt tóc mình, sau một khắc, hắn hít sâu một hơi rồi mở cửa thành ra, dáng đứng thẳng tắp nói:
“Cung nghênh Kỳ Lân quân Đại Ngụy vào thành!”
Giờ khắc này, thập hoàng tử không còn bất kỳ phiền lo gì nữa, thay vào đó là sự hưng phấn và kích động.
Ở Đường quốc, hắn là thập hoàng tử, nhưng lại là vị hoàng tử vô dụng nhất, không được sủng ái thì thôi đi, thế mà không có năng lực gì, muốn ngồi không chờ chết cũng không được. Dù sao thì thái tử đa nghi, một ngày nào đó rất có thể hắn sẽ bổ một đao về phía mình.
Cho nên so với bị người ta ép chết thì chẳng bằng mượn tay địch nhân giải quyết những chuyện phiền toái này.
Hắn được làm hoàng đế Đường quốc, lại còn có thể ôm đùi Đại Ngụy, cớ sao lại không làm?
Giọng nói của thập hoàng tử vừa vang lên, hai mươi vạn đại quân dị tộc cùng nhau chém giết với các tướng sĩ Đường quốc.
Tướng sĩ Đường quốc chẳng có bất kỳ ai chỉ huy cho nên liền giống như gà con, bị tướng sĩ dị tộc giết loạn.
Chẳng cần đến Kỳ Lân quân Đại Ngụy phải ra tay.
Đám tướng sĩ dị tộc này ai nấy cũng đang tức anh ách.
Bọn họ có lòng tốt đến hỗ trợ, ai ngờ đến lại bị đám đồ chó này đuổi đi?
Bây giờ thì hay rồi ha? Ông đây lại trở về rồi.
Các huynh đệ, giết cho ông.
Hai mươi vạn đại quân gần như là quét ngang mà tới, Kỳ Lân quân Đại Ngụy ở sau lưng cũng nhanh chóng theo vào, chẳng qua có dị tộc tấn công rồi, mục đích của bọn họ lại càng thêm rõ ràng, khống chế cửa thành, giữ vững không cho ai thoát đi.
Thời gian chưa đến hai nén nhang.
Âm thanh đầu hàng vang lên.
“Đường vương tự sát rồi!”
“Đường vương tự sát rồi!”
“Đừng giết nữa, đừng giết nữa.”
“Bọn ta đầu hàng, bọn ta đầu hàng.”
Những tiếng khóc thảm thương vang lên, mắt thấy đại thế đã mất, sau khi Đường vương tỉnh lại cũng đã làm một chuyện oanh oanh liệt liệt cuối cùng, chính là tự vẫn trong cung.
Sau khi tin tức Đường vương tự sát truyền ra, dân chúng Đường quốc đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Về phần tướng sĩ Đường quốc, bọn họ vốn đã không còn có tâm tư đánh trận, vừa nghe tin đến Đường vương cũng đã tự sát rồi thì liên tục bỏ đao trong tay xuống.
Hành động này làm cho đám quân dị tộc tức gần chết.
Đã chuẩn bị sẵn sàng tâm thế xông lên giết rồi, mới giết được có một tẹo mà kết quả đã đầu hàng là sao?
Có cần phải làm cho người ta bực mình vậy hay không?
Nhưng đối phương đã đầu hàng, dù bọn họ có oán giận thì cũng không dám tiếp tục giết.
Là giết hay giữ, tất cả còn cần phải xem theo ý của Xạ Dương hầu.