“Khống chế tất cả những động thái trong thành, không cho phép bất kì kẻ nào ra vào, thống lĩnh các nước chờ ở hoàng cung.”
Biết chuyện Đường vương tự sát, Xạ Dương hầu cũng không nhịn được mà mắng một tiếng đồ bỏ đi. Trong mắt người khác, Đường vương xem như có cốt khí nên lựa chọn tự sát, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, người đã đến địa vị này, bất luận là như thế nào thì cũng đều muốn sống.
Vì sao lại muốn chết? Là bởi vì Đường vương biết, sống sót còn đau khổ hơn so với cái chết, bị sỉ nhục đủ kiểu là chuyện nhỏ, bị đưa đến Đại Ngụy chịu đựng vô số cực hình, rất có thể sẽ bị lăng trì xử tử.
Cho nên lựa chọn tự sát không phải là anh dũng mà là sợ hãi, sợ sệt, là thứ hèn nhát.
Nhưng bất luận là như thế nào thì không tốn một binh một tốt mà đã thắng được trận chiến này, Xạ Dương hầu không còn gì để nói, bảo người ta cứ khống chế quốc đô trước là được.
Bao gồm cả tướng sĩ Đường quốc.
Nhưng hai khắc đồng hồ sau.
Bước đi của Xạ Dương hầu cực nhanh nhưng cũng phải mất đến hai phút đồng hồ mới đi đến hoàng cung Đường quốc được.
Trong vương cung từ lâu đã lộ ra vẻ vô cùng bối rối, các thái giám nô tài ai nấy đều quỳ trên mặt đất, bọn họ không có chỗ để trốn.
Văn võ bá quan cũng muốn chạy nhưng chạy đâu thoát được, chỉ có thể kiên trì đợi ở nơi này chờ xử lý.
Mấy tên văn thần sợ chết đã trực tiếp treo cổ tự sát.
Mà một vài võ tướng cũng biết đại thế đã mất, cũng tự vẫn chết.
Võ giả treo cổ rất khó chết, dù sao thì cũng có thể nín thở.
Đi vào trong vương cung.
Liền nhìn thấy thi thể của Đường vương đang ngồi trên vương tọa.
Thập hoàng tử đi theo Xạ Dương hầu một đường cũng đứng bên cạnh, lúc nhìn thấy cha mình chết trên vương tọa, thập hoàng tử cũng chẳng có chút chua xót khổ sở nào, ánh mắt ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Điều này làm cho Xạ Dương hầu không nhịn được nhíu mày.
“Ông ta là phụ thân ngươi, vì sao ngươi chẳng thấy đau khổ chút nào vậy?”
Xạ Dương hầu nhịn không được hỏi.
“Hầu gia, ta đã đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, mong hầu gia yên tâm, từ nay về sau tại hạ chính là người Đại Ngụy, tất cả Đường quốc đều nghe lời Đại Ngụy, cho dù có dâng hiến Đường quốc cho Đại Ngụy ta cũng nguyện ý.”
Thập hoàng tử cũng nói thẳng luôn, sau khi hắn nói rõ nguyên nhân, trong lúc nhất thời, Xạ Dương hầu cũng không biết phải nói như thế nào.
Vô tình nhất là nhà đế vương mà.
“Treo thi thể của ông ta trong thành, để cho dân chúng và các tướng sĩ Đường quốc được nhìn cho rõ.”
Xạ Dương hầu lên tiếng.
Sau đó, mấy Kỳ Lân quân trực tiếp dọ thi thể của Đường vương đi, lại chuẩn bị một chỗ ngồi mới cho Xạ Dương hầu.
Đường quốc bị đánh hạ.
Tiếp theo đó còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Bước đầu tiên chính là khống chế quốc đô và ngoại thành Đường quốc, nhất định phải nhanh chóng nắm được, đề phòng có ngoại địch đột nhiên tập kích. Mặc dù khả năng có ngoại địch tập kích gần như không có nhưng đề phòng khi chuyện chưa xảy ra thì không bao giờ sai.
Bước thứ hai là quét dọn chiến trường, kiểm kê thương vong, mặc kệ là quân địch hay là quân ta, như vậy mới có thể biết được tình báo chủ yếu của tình hình trận chiến này.
Bước thứ ba chính là kiểm kê chiến lợi phẩm, bạc, lương thảo, quân nhu phẩm, các thứ vân vân toàn bộ đều phải được tính toán rõ ràng ra, cái này cần phải báo cáo về, là tin mừng.
Giờ khắc này, Xạ Dương hầu cũng không biết con số cụ thể là có bao nhiêu chiến lợi phẩm, nhưng ngẫm lại thì biết.
Trong Đường quốc là quốc gia giàu có nhất trong ba nước cùng với A Mộc Tháp và Đột Lương, lại thêm có những thứ viện trợ của các vương triều liên minh với bọn họ.
Ngẫm lại là biết, chắc chắn là một món hời khổng lồ.
Cái này nếu như được kiểm toán hoàn thiện. Đệ trình lên, con mẹ nó tự hắn cũng được coi là đã lập được một công lao lớn.
Đương nhiên Xạ Dương hầu biết sở dĩ chiến dịch này có thể thắng trên cơ bản bảy thành đều là dựa vào Hứa Thanh Tiêu, ba thành còn lại là dựa vào sự hăng say chiến đấu của mọi người.
Nhưng nếu như không có Hứa Thanh Tiêu, trận chiến này ít nhất sẽ phải đánh đến mấy tháng, thậm chí xác suất thắng được cũng rất nhỏ, trừ phi là ngươi cược làm liều, mang chín mươi vạn đại quân đi phá thành.
Nhưng không ai dám làm như vậy cả, Xạ Dương hầu hắn cũng không dám đưa ra quyết định cỡ này, một khi thua thì chín mươi vạn đại quân đều sẽ không còn.
Hắn tuyệt đối không muốn bị xét nhà.
Thật sự chẳng nói đùa chút nào đâu.
Ba chuyện, Xạ Dương hầu phân phó cho tướng lĩnh đi làm.
Cẩn cẩn thận thận, tuyệt đối không thể tính sai.
Cũng ngay vào lúc này, đột nhiên giọng nói của thập hoàng tử bỗng vang lên.
“Xạ Dương hầu, ta biết trong cung có một bảo khố, phụ hoàng ta, không đúng, là Đường vương, Đường vương đã giấu hết tất cả những vật quý giá vào trong đó.”
“Nghe nói bên trong còn có một gốc dược vương.”
“Có cần ta lấy cho ngài xem hay không?”
Thập hoàng tử đứng ở bên cạnh cứ như đang suy nghĩ gì đó, nhưng đột nhiên, hắn nghĩ đến một chuyện, bí mật bảo khố của Đường vương.
Kết quả là hắn đã trực tiếp mượn hoa hiến phật.
So với đợi khi nó bị Kỳ Lân quân Đại Ngụy điều tra ra thì không bằng tự hắn nói thẳng ra, như vậy cũng được tính là một công lao.
Nhưng lời này nói ra.
Làm cho trong lòng Xạ Dương hầu có hơi kinh ngạc.
“Dược vương?”
Hắn biết giá trị của thứ này.
Chẳng qua ngoài mặt Xạ Dương hầu cũng không nói lời nào, hắn mang vẻ bình tĩnh nói:
“Lấy ra xem thử.”
“Người đâu, hộ tống thập hoàng tử, không đúng, là tân hoàng Đường quốc đi lấy quốc bảo.”
Xạ Dương hầu bảo người đi lấy bảo vật cùng thập hoàng tử.
Hắn đúng là có hơi kích động cho nên đã xưng hô sai.
Mà sau khi thập hoàng tử nghe thấy hai chữ tân hoàng thì lại càng kích động hơn vạn phần, hưng phấn vô cùng, trực tiếp mang Kỳ Lân quân đi vào trong hoàng cung.
Sau khi thập hoàng tử rời đi.
Xạ Dương hầu mới nuốt một ngụm nước bọt.
Dương vương đó!
Thứ này vương triều Đại Ngụy tất nhiên là có nhưng tuyệt đối cũng không nhiều bao nhiêu, không phải nói vương triều Đại Ngụy không có năng lực mà là loại vật này, người trong thiên hạ đều tranh nhau muốn đoạt lấy.
Hơn nữa giá trị của thứ này liên thành, nhưng vấn đề là một người chỉ có thể ăn được một cây, nếu bảo vương triều Đại Ngụy tiêu pha mười mấy vạn lượng bạc để mua nó thì vương triều Đại Ngụy đúng thật là không nỡ, nhưng giá trị của dược vương lại không chỉ mười mấy vạn lượng bạc thôi đâu.
Cho nên nó mang tính chất vô cùng đặc biệt.
Trong cung điện có không nhiều người, tất cả mọi người đều là thân tính của mình.
Gốc dược vương này.
Xạ Dương hầu động tâm, nhưng không phải muốn cho mình dùng mà là muốn đem thứ này cho Hứa Thanh Tiêu.