Chỉ là nghĩ một hồi, Xạ Dương hầu lại không dám nuốt riêng, chuyện này nếu như bị phát hiện thì vốn hắn có công, sơ sẩy một chút thì trở thành đại tội.
Nghĩ đến đây, Xạ Dương hầu vẫn lắc đầu một cái, thôi thôi, vẫn nên trung thực dâng lên đi thôi.
Không cần thiết phải gây nên phiền phức như vậy.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ.
Thập hoàng tử trở lại, không chỉ mình hắn trở lại mà còn mang theo mấy trăm Kỳ Lân quân Đại Ngụy trở lại.
Bảo vật chồng chất như núi lần lượt được bày ra trước mặt Xạ Dương hầu.
Chén lưu ly gì đó, ngọc sức mã não gì đó còn có đai lưng vàng, toàn bộ đều là những thứ cực kỳ quý giá.
Muôn màu rực rỡ, Xạ Dương hầu xem mà tắc lưỡi không thôi.
Đây đúng thật là...
Giàu nứt đố đổ vách mà.
“Đám đồ chó này bình thường cứ nói mình nghèo khổ, khi Đại Ngụy gặp nạn chỉ viện trợ được mấy chục vạn lượng bạc, ai ngờ tới lại có nhiều bảo vật như vậy.”
“Đúng thật là đáng chết mà.”
Nhìn qua những bảo vật này, Xạ Dương hầu thật sự không biết nên nói gì cho phải, mỗi một món bảo vật đâu chỉ mấy chục vạn lượng bạc thôi.
Không nhìn ra, đúng là không nhìn ra mấy nước nhỏ này thế mà lại giàu có đến vậy.
Đây chỉ vỏn vẹn là bảo khố tư nhân của vua một nước thôi đó, vậy quốc khố sẽ có bao nhiêu bạc nhỉ?
Giờ khắc này, Xạ Dương hầu cảm thấy, trận chiến này sẽ làm cho Đại Ngụy giàu to.
Kiểm kê chiến lợi phẩm cần phải mất một khoảng thời gian rất dài, sỡ dĩ việc kiểm kê đồ của phàn quốc hoàn thành nhanh như vậy chính là vì chủ yếu là Phàn quốc không phải là quá to lớn, lại thêm thứ cần tra chẳng qua cũng chỉ là ngân lượng, lương thảo, và một bộ phận quân nhu phẩm.
Nhưng đệ nhị quân của Đại Ngụy tấn công ba quốc gia lận, mà tài phú của ba quốc gia này cộng lại, có thể tưởng tượng được là khủng bố đến mức nào.
Nhưng kiểm kê chiến lợi phẩm là một chuyện.
Điều quan trọng là cần phải đưa tin chiến thắng về Đại Ngụy.
Một canh giờ sau.
Vương triều Đại Ngụy.
Bên trong Văn Hoa điện.
Khi thiên chỉ của ba vị hầu gia Xạ Dương hầu, Quảng Dương hầu và Lâm Dương hầu đưa tới, toàn bộ đại điện đều không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Bọn họ không biết tình hình chiến đấu như thế nào, bây giờ ba vị hầu gia lại gần như là gửi thiên chỉ đến cùng một lúc làm cho bọn họ cảm thấy rất tò mò.
Ba vị hầu gia đều giống nhau, sau khi kiểm kê xong số thương vong thì cùng nhau truyền tình báo đi.
“Bẩm! Đột Lương đã bị đoàn quân thứ hai của Đại Ngụy đánh hạ, quân ta điều đi hai mươi vạn, tử chiến hai ngàn, trọng thương sáu ngàn, giết năm vạn địch nhân, quân đầu hàng hai mươi vạn, đại thắng!
“Bẩm! nước A Mộc Tháp đã bị đệ nhị quân của Đại Ngụy đánh hạ, quân ta có hai mươi vạn người, chiến tử bảy ngàn, trọng thương một vạn tư, giết được mười hai vạn quân địch, hàng quân bốn mươi vạn, đại thắng!”
“Bẩm, Đường quốc đã bị đệ nhị quân của Đại Ngụy đánh hạ, quân ta có bốn mươi vạn, chiến tử một ngàn năm trăm người, trọng thương hai ngàn người, diệt chín mươi vạn địch, hàng quân bảy mươi vạn, đại thắng!”
Đây là tin tức mà ba vị hầu gia truyền đến.
Binh lực của Đột Lương không đủ, Kỳ Lân quân đánh hạ dễ như trở bàn tay, chỉ chết hai ngàn người và trọng thương sáu ngàn người đã lấy được quốc đô, cho nên tỉ lệ trọng thương sống sót tăng lên rất nhiều. Dù sao thì cũng có thể an tâm tu dưỡng, hao tổn nhiều nhất chỉ một thành.
Quốc lực A Mộc Tháp tương đối hùng hậu, Đường quốc chi viện ba mươi vạn quân, lại cộng thêm có viện trợ từ Đột Lương cùng với binh lực của bản thân A Mộc Tháp, đợi đến lúc bị diệt mười hai vạn rồi mới chịu thành thật đầu hàng, chẳng qua Đại Ngụy cũng chỉ tổn thất bảy ngàn tướng sĩ.
Sau cùng chính là Đường quốc, binh lực của Đường quốc là hùng hậu nhất nhưng lại thua thảm nhất, Đại Ngụy chỉ hao tổn một ngàn năm trăm binh lực, số trọng thương cũng không xem là nhiều.
Đây không chỉ là thắng lớn mà là thắng một cách nghiền ép.
Tính số binh lính đã chết trận trước đó thì tổng cộng có chừng năm vạn, số lượng binh lính trọng thương đến chết thì hơn sáu vạn người, bình định tam quốc.
Chín mươi vạn đại quân thương vong chẳng đến một phần mười, lại còn đánh hạ được thành đồng Đường quốc, A Mộc Tháp và Đột Lương.
Đúng thật là không thể tưởng tượng nổi.
Bên trong Văn Hoa điện.
Sau khi nhìn thấy nội dung này, các vị vương hầu quốc công ai nấy cũng đều trợ mắt há mồm.
Nhóm Thượng thư lục bộ sau khi nhìn thấy nội dung này, người nào người nấy cũng đều lặng ngắt như tờ.
Kỳ Lân quân Đại Ngụy là một trong những chiến lực mạnh nhất của Đại Ngụy, nếu như cứng đối cứng thì chín mươi vạn đối địch với hơn hai trăm vạn mà chỉ trả giá sáu vạn thì đúng thật không tính là thu hoạch đại thắng.
Nhưng vấn đề là Đại Ngụy là quân công thành, đa phần chiến sĩ chết đi toàn là vì công thành, nếu như không phải là vì công thành, sao có thể chết được?
Nhưng thứ làm cho văn võ bá quan rung động cũng không phải là kết quả trận chiến mà là mưu lược của Hứa Thanh Tiêu.
“Thủ Nhân, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vì sao trong tình huống Kỳ Lân quân phân thành ba đường mà có thể đánh hạ được tam quốc chỉ trong vòng một đêm?”
Có liệt hầu thật sự là nghĩ mãi không thông, ba bốn ngày trước đó chỉ công thành thôi cũng làm không xong, nhưng trong vòng một đêm mà Hứa Thanh Tiêu đã có thể phá được cửa thành ba nước, hơn nữa còn dùng phương thức nghiền ép để chiếm lĩnh ba nước.
Điều này thật sự là không thể nào hiểu nổi.
Khi vị liệt hầu này hỏi đến, đám người cũng không nhịn được mà cùng nhau nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò.
Cảm nhận được sự tò mò của đám người, Hứa Thanh Tiêu cũng không cố làm ra vẻ thần bí nữa, bây giờ đã đánh hạ được ba nước, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mà thở nhẹ ra một hơi.
“Các vị đại nhân.”
“Trong mắt Hứa mỗ, trận chiến này cũng không phải là trận chiến công thành.”
“Mà là trận chiến công tâm.”
“Giết hàng Phàn quốc là chuyện Hứa mỗ cố ý làm ra, mục đích của nó chính là để cho bọn họ đoàn kết một lòng.”
“Cường quốc đoàn kết thì đúng là có thể cường cường liên thủ, nhưng ngày đó khi muốn vạch tội Hứa mỗ, lấy Ti Long tộc cầm đầu, vì để làm cho thanh thế lớn mạnh cho nên đã lôi kéo theo rất nhiều nước nhỏ.”
Sự đoàn kết giữa các nước lớn chỉ đơn giản là vì lợi ích cộng đồng, nhưng những nước nhỏ kia thì lại chẳng có bất kỳ lợi ích gì, thậm chí còn có thể bị các nước lớn kia chú ý tới.”
“Từ đó biến thành quân tiên phong đi chịu chết.”
“Hứa mỗ bắt được điểm ấy cho nên khi chuẩn bị chiến tranh với Đường quốc, ta cũng đã cho người liên hệ với những nước nhỏ này. Trước các cường quốc, việc Đại Ngụy chiêu an nhìn có vẻ như là ở vào thế yếu nhưng trong mắt các nước nhỏ thì sự chiêu an của Đại Ngụy chính là đang lôi kéo.”
“Hơn nữa bọn họ đã vô cùng rõ ràng trong chiến dịch này, bọn họ chẳng thể có được chút lợi ích gì nhưng đi theo Đại Ngụy ta thì tất nhiên sẽ có lợi ích cực lớn, vì vậy bọn họ gia nhập trận doanh Đại Ngụy ta vô điều kiện.”