“Mà trong trận chiến hôm nay, bọn họ chỉ cần mở cửa biên giới vào thời khắc mấu chốt cho quân ta đi vào, lấy uy thế của Kỳ Lân quân Đại Ngụy ta thì giết người như giết gà vậy.”
Hứa Thanh Tiêu nói với ngữ khí lạnh nhạt nhưng bên trong lời nói lại mang theo một loại ngạo nghễ không nói nên lời.
Hắn giải thích sơ qua một lượt.
Nhưng những văn võ bá quan bên trong đại điện lại nghe như si như say, vẻ mặt đầy rung động.
Qua thật lâu sau, giọng của Binh bộ Thượng thư Chu Nghiêm mới vang lên.
“Hay cho một chiêu lấy ít địch nhiều, ngươi thật không hổ danh trời sinh là người nhà binh.”
“Nghe lời của ngươi, lão phu cảm thấy bản thân làm chức Binh bộ Thượng thư này thật sự là quá mất mặt xấu hổ.”
Chu Nghiêm tán dương Hứa Thanh Tiêu đồng thời cũng lộ ra vẻ vô cùng hổ thẹn.
“Khi bọn ta hành binh tác chiến, tất cả tâm tư và ánh mắt toàn bộ đều tập trung vào hậu cần, chiến trường, binh trận, còn Thủ Nhân ngươi lại đưa mắt nhìn về phía lòng người.”
“Tốt, tốt, tốt, Thủ Nhân, trận chiến hôm nay của ngươi chỉ sợ là sắp phong thần rồi, nó thật sự sẽ trở thành một bài học của binh gia bọn ta.”
“Công thành là hạ sách, công tâm là thượng sách, lấy ít địch nhiều, hóa mục nát thành thần kỳ, lão phu rất kính nể! Xin hãy nhận một cái cúi đầu của lão phu.”
Vào thời khắc này, An Quốc công đã hoàn toàn hiểu rõ Hứa Thanh Tiêu đang làm gì.
Hắn không công thành.
Mà là công tâm.
Công thành một cách đần độn thì cũng chỉ đi chịu chết mà thôi, Kỳ Lân quân lại không thể bổ sung thêm được. Trước loại tình huống này, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu liền không đặt vào trận chiến mà đi đặt vào lòng người.
Năng lực phân tích thế này thì đúng là đã hơn các ông một bậc.
“Hèn chi Hứa đại nhân không vội vàng sắp xếp chuyện hậu cần, thì ra là như vậy, Hứa đại nhân có phải đã sớm cho rằng Kỳ Lân quân sẽ phá được ba nước trong vòng năm ngày hay không?”
“Cho nên chuyện hậu cần hoàn toàn không cần phải lo lắng, trực tiếp đi vào quốc đô là được. Tự tin, tự tin, Hứa đại nhân, phần tự tin này của ngươi, bản hầu bội phục.”
Có liệt hầu cảm khái như thế. Hai trận chiến trước của Hứa Thanh Tiêu đều không quá chú trọng hậu cần, mọi người ai cũng muốn nhắc nhở đôi lời.
Nhưng lại không dám mở miệng, chỉ sợ nếu như thật sự nói ra rồi thì sẽ chọc cho Hứa Thanh Tiêu không vui.
Nhưng điều mà họ chưa từng ngờ đến chính là không phải Hứa Thanh Tiêu không quan tâm đến hậu cần mà là Hứa Thanh Tiêu đã xem các nước như hậu cần của mình.
“Các vị quá khen.”
“Chẳng qua Hứa mỗ chỉ đi tìm vấn đề rồi giải quyết vấn đề mà thôi.”
“Đây là tri hành hợp nhất.”
Hứa Thanh Tiêu lạnh nhạt mở miệng.
Câu này của hắn đúng thật là không nói lung tung.
Đã biết, thì làm ngay.
Mặc kệ bất cứ chuyện gì, ngươi đã biết thì phải lập tức đi làm.
Đã biết rằng vấn đề của chuyện này là ở chỗ nào.
Thì phải nghĩ cách để giải quyết chỗ đó.
Dùng tư duy đơn giản nhất để hoàn thành chuyện khó tin nhất.
Thứ đáng sợ nhất cả đời này của con người chính là.
Không biết!
Không làm!
Mà trong lòng Hứa Thanh Tiêu, đạo lý của tri hành hợp nhất chính là cái này.
Cũng chính là bởi vì vậy mà khi Hứa Thanh Tiêu giết hàng đã tính toán xong tất cả.
Mục đích của giết hàng chính là vì sự thắng lợi của trận chiến thứ hai.
Sau khi có nhiều văn võ bá quan hiểu hơn thì càng rung động không ngừng. Bọn họ thật sự không ngờ tới Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại phòng ngừa chu đáo đến nước này.”
Mới trận chiến đầu tiên thôi mà đã nghĩ đến nên làm thế nào để chiến thắng trận chiến thứ hai.
“Bây giờ xem ra bắt Bồng nho lại là đúng.”
“Chỉ tiếc là vẫn chưa chém được Trương Ninh.”
Sau khi Trần Chính Nho hiểu rõ xong thì không khỏi cảm thán một tiếng.
Nếu như nói trước đó Hứa Thanh Tiêu giết hàng chỉ vì muốn giương cao quốc uy của Đại Ngụy, Văn cung Đại Ngụy chửi bới vài câu cũng không thành vấn đề, chỉ đơn giản là vào lúc mấu chốt mà mắng thì hơi không tốt lắm.
Nhưng sau khi nghe Hứa Thanh Tiêu giải thích xong, mọi người đều đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao Hứa Thanh Tiêu lại giết hàng.
Trần Chính Nho lại càng nhận ra được rằng giam Bồng nho lại là đúng, thậm chí còn hối hận rằng trước đó không thẳng tay giết Trương Ninh.
Câu nói này dẫn theo sự phụ họa của đám người.
Chẳng qua vào lúc này, ánh mắt Hứa Thanh Tiêu lại nhìn về phía Hộ bộ thượng thư nói:
“Cố Thượng thư, sắp tới bảo Hộ bộ chuẩn bị đi, sẽ phải bận rộn một phen đấy.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng nói thế.
Nghe thấy lời này, Cố Ngôn trước tiên là nhíu này, nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã hiểu được ý của câu nói này của Hứa Thanh Tiêu.
Đánh hạ được ba nước rồi thì tiếp theo đó chính là thu nạp của cải, chẳng qua vẻ mặt của Cố Ngôn vẫn tương đối bình tĩnh. Đánh được ba nước là chuyện tốt, nhưng thân là Hộ bộ thượng thư Đại Ngụy, đâu phải ông chưa bao giờ nhìn thấy sóng to gió lớn đâu.
Nhất là sau khi trải qua chuyện Phàn quốc kia, Cố Ngôn cảm thấy ông ta đã hoàn toàn thay đổi, ít nhất thì sẽ không đến nỗi mỗi lần nghe thấy bảy tám vạn lượng bạc thì sẽ kêu gào la hét nữa.
“Được, Thủ Nhân, ngươi yên tâm đi.”
Cố Ngôn khẽ gật đầu lộ ra vẻ bình tĩnh.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời nữa, hắn đưa mắt nhìn về phía cửa thứ ba.
Cửa thứ nhất là trận chiến Phàn quốc, là trận chiến thăm dò.
Cửa thứ hai là trận chiến Đường quốc, là trận chiến thủ thành.
Cửa thứ ba là trận chiến Tây Bắc, đây chính là trận chiến tiêu hao, hơn nữa lại còn là kiểu ngươi không muốn hao tổn cũng không được.
Cửa thứ tư là ác chiến, là trận ác chiến thật sự.
Đối với cửa thứ ba, Hứa Thanh Tiêu cũng không quá để ý.
Bây giờ Đường quốc, A Mộc Tháp và Đột Lương cùng với quốc đô Phàn quốc đã bị Đại Ngụy khống chế, tạo thành một đại bản doanh, một khi tiết tấu tiến công bị đánh gãy thì hoàn toàn có thể trở lại đại bản doanh để chỉnh đốn tĩnh dưỡng lại cho tốt.
Đại Ngụy đã có được vốn liếng để đánh lâu dài.
Các nước dị vực đều liền nhau, lại cách nhau không quá năm ngàn dặm, sau khi đánh được Đường quốc, A Mộc Tháp và Đột Lương cùng với Phàn quốc xong thì chuyện vận chuyển lương thảo, cho thương binh tĩnh dưỡng hoàn toàn không thành vấn đề, tốt hơn so với lúc hạ trại gấp trăm lần.
Ý nghĩa khi làm như vậy rất đơn giản, phiên vương các nơi đừng mơ đến chuyện khởi binh tạo phản.
Đương nhiên đối với phiên vương, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không bỏ qua, tiếp theo hắn muốn hạ thủ với phiên vương.
Cứ trừng mắt nhìn Đại Ngụy đúng không? Muốn thừa lúc người ta cháy nhà mà vào hôi của đúng không?
Không thành vấn đề, qua mấy ngày nữa ta sẽ làm cho các ngươi vui vẻ.
Dứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn kia.
Đối với cửa thứ ba, Hứa Thanh Tiêu cũng không quá quan tâm, bởi vì hắn đã có chủ ý rồi.
Nhiều nhất là kéo dài bảy ngày.
Sự chú ý của Hứa Thanh Tiêu thật sự đang đặt ở cửa thứ tư.
Trận chiến Trần quốc.