Trần quốc có bảy mươi hai phủ, xếp hàng dài, là những phủ thành nghiêng về phòng thủ, hơn nữa nghe nói dưới mỗi tòa phủ thành đều có ba mật đạo, có thể vận chuyển lương thực và binh khí.
Mà những thông tin chi tiết về trận chiến Đường quốc có lẽ cũng đã được truyền đến được bộ lạc Ti Long, tất nhiên Trần quốc cũng sẽ đề phòng chặt chẽ.
Kiên quyết ngăn chặn sai lầm, kể từ đó, đối mặt với bảy mươi hai phủ của Trần quốc thì nhất định phải cứng rắn.
Đồng thời đất nước Trần quốc này cũng cực kỳ đặc biệt, dị tộc và Trung Nguyên là tồn tại cộng sinh, dân phong bưu hãn, hơn nữa trong mười nước, Trần quốc cũng đứng thứ ba.
Quan trọng nhất chính là Đại Ngụy và Trần quốc còn có một mối nợ ân oán. Trước khi Bắc phạt, Trần quốc gặp đại hạn, Đại Ngụy đã viện trợ vô số lương thực cho Trần quốc.
Chờ đến khi tương lai Trần quốc tốt đẹp rồi thì sẽ trải lại cho Đại Ngụy.
Nhưng điều chưa bao giờ ngờ tới chính là sau khi vượt qua nạn đói, Trần quốc lại trở mặt không quen biết, sống chết không muốn lấy lương thực ra trả.
Hơn nữa không phải là hoàng thất không muốn xuất ra nhưng bách tính dân gian lại không muốn, bọn họ cho rằng Đại Ngụy chính là thượng quốc bề trên, xương vinh phồn thịnh, đã viện trợ thì sao còn muốn đòi lại.
Thái tử đương triều cảm thấy không ổn, hứa với Đại Ngụy chắc chắn sẽ trả lương thực lại, kết quả là vị thái tử này đã bị vạn dân thóa mạ, cuối cùng tự sát trong hoàng cung, mặc dù bên trong nhất định có gì đó mờ ám.
Nhưng điều có thể chắc chắn chính là Trần quốc cực kỳ hận Đại Ngụy, siêu siêu hận Đại Ngụy.
Thậm chí vào thời điểm Bắc phạt, có đại quân bởi vì lương thảo bị hủy mà đi về phía Trần quốc hy vọng Trần quốc mở kho lương thảo, chờ lương thảo phía sau đưa đến chắc chắn sẽ trả lại.
Nhưng mà Trần quốc lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, thậm chí có một vài bách tính đem lương thực mà năm đó Đại Ngụy quyên tặng cho chó ăn trước mặt mọi người, một hạt cũng không cho quân Đại Ngụy.
Lúc ấy chuyện này gây náo động cực lớn, cũng định sẽ xử lý Trần quốc, ai ngờ đâu Bắc phạt thất bại, đại bại rút lui, cho nên mấy năm nay mới không đi tính sổ với Trần quốc.
Lần này lại xảy ra chuyện này, có thể nói Trần quốc chính là quốc gia tích cực nhất, chỉ sau Ti Long quốc.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu cũng rõ, Trần quốc hận Đại Ngụy, cực kỳ hận Đại Ngụy.
Trận chiến này, tất nhiên là máu chảy thành sông.
Chẳng qua cho dù là máu chảy thành sông thì trận chiến này cũng phải đánh.
Hơn nữa lại còn phải đánh lớn.
Chẳng qua đánh như thế nào mới là vấn đề.
Cứ như vậy.
Thời gian từng chút trôi qua.
Sau khi tin tức Đường quốc, A Mộc Tháp và Đột Lương hoàn toàn đại bại truyền ra thì phản ứng của các nơi cũng hoàn toàn khác nhau.
Đầu tiên là trên dưới Đại Ngụy, bách tính dân gian reo hò và vô cùng phấn chấn vui sướng. Một ngày hạ ba nước, này đúng thật là thần uy mà.
Còn phiên vương các nơi của Đại Ngụy thì có hơi chấn kinh, thật sự nghĩ mãi mà không thông, sao Đường quốc lại bị diệt?
Coi như là cho một con heo mang theo gần một trăm vạn đại quân thì cũng có thể tử thủ một tháng chứ nhỉ?
Sao lại bị chiếm chỉ trong một ngày?
Nhưng sau khi bọn họ biết được tất cả các chi tiết trong đó thì trong phút chốc, tất cả các phiên vương đều trợn tròn mắt.
Qua thật lâu sau bọn họ mới lẩm bẩm một câu.
“Hứa Thanh Tiêu đúng là quá kinh khủng.”
Thậm chí còn có không ít phiên vương bắt đầu tự so sánh trong lòng, cuối cùng thì... có nên tạo phản hay không đây.
Mà phản ứng trong nước của Đại Ngụy còn coi như là bình thường.
Ti Long quốc.
Trong vương cung.
Khi chiến báo xuất hiện, toàn bộ hoàng cung liền trở nên hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động.
Ti Long vương sững sờ đứng nguyên tại chỗ, thật lâu cũng chẳng thể nói nên lời.
Vẻ mặt của sứ giả trăm nước cũng trở nên vô cùng khó coi.
Bên trong ánh mắt của văn võ bách quan cũng toàn là... chết lặng.
Tròn hai khắc đồng hồ.
Trọn vẹn hai khắc đồng hồ.
Tất cả mọi người đều sững sờ đứng ngây người ra tròn hai khắc.
Ti Long vương trước đó còn vô cùng tự tin và phách lối, giờ khắc này còn khó chịu hơn so với chuyện hay tin thê tử nhà mình đã chạy theo người khác nữa.
“Không thể nào.”
“Đường quốc, A Mộc Tháp và Đột Lương là ba tòa thành lớn, sao có thể bị chiếm trong vòng một đêm được?”
“Bọn họ cộng lại cũng có đến gần hai trăm vạn tướng sĩ đấy.”
“Cứ coi như là đứng bất động ở chỗ đó để cho Kỳ Lân quân giết đi, thì một ngày một đêm cũng không giết hết được.”
Ầm!
Ti Long vương phát ra sức mạnh kinh khủng, hắc long chân khí xoay quanh đằng sau ông ta, cả người như điên như dại.
A Mộc Tháp, Đường quốc và Đột Lương là cửa thứ hai, cũng là cửa ải rất quan trọng.
Bởi vì một khi thất thủ thì Đại Ngụy liền có thể có tư cách đánh lâu dài, đồng thời căn cứ theo tình hình của chiến báo thì trước mắt, số chiến sĩ Kỳ Lân quân hy sinh còn chưa tới một thành.
Nói cách khác, Kỳ Lân quân còn đến tám mươi vạn đại quân.
Có tám mươi vạn đại quân ở đây, các phiên vương Đại Ngụy căn bản không dám động.
Kể từ đó, Đại Ngụy sẽ khó xảy ra nội loạn, mà đối với bọn họ mà nói, bọn họ sắp phải đối mặt với một Đại Ngụy vô địch chân chính.
Dù Đại Ngụy này đã suy bại nhưng nó vẫn là vương triều.
Vương triều Đại Ngụy.
Vương triều vô thượng bảy trăm năm.
Sự huy hoàng dùng máu tươi và xương cốt để đổi lấy, không thể nào che lấp được.
Ti Long vương không thể tin, ông ta không thể tin được.
Một lát sau, ông ta thu khí thế của bản thân lại, ánh mắt rơi vào trên người người truyền tin.
“Nói hết tất cả các chi tiết ra đi.”
Âm thanh của người tới lập tức run rẩy nói tất cả các chi tiết ra.
Lại sau hai khắc đồng hồ.
Đại điện lại lâm vào tĩnh mịch một lần nữa.
Sau khi bọn họ nghe xong tất cả các chi tiết, trong lúc nhất thời cũng chẳng biết nên nói gì đây.
Công thành là hạ sách, công tâm là thượng sách, tên Hứa Thanh Tiêu này đúng thật là trời sinh làm người nhà binh.
“Kế này, quả thật là rất khó phòng bị.”
“Giết hàng quân, bức mọi người đoàn kết rồi kiến tạo nội loạn, ha ha ha, chúng ta vẫn luôn hy vọng Đại Ngụy nội loạn, ai mà ngờ tên Hứa Thanh Tiêu này lại làm cho chúng ta nội loạn.”
“Sau trận chiến này, chỉ sợ liên minh trăm nước sẽ không tồn tại được nữa, ai mà dám tiếp tục tin tưởng cái gọi là liên quân nữa, ai biết cuối cùng có thật sự là muốn chống lại Đại Ngụy hay không?”
“Kế sách công tâm, bước đầu tiên là giết hàng! Bước thứ hai là lôi kéo! Mà đáng sợ nhất chính là bước thứ ba, ly gián!”
“Hắn không hề làm gì mà đã làm cho chúng ta sinh lòng ngăn cách, đây mới thật sự là đáng sợ.”
“Chúng ta tập hợp lại đây là bởi vì Hứa Thanh Tiêu, bây giờ chúng ta nghi ngờ lẫn nhau lại cũng là vì Hứa Thanh Tiêu hắn. Không hiểu sao ta lại có một loại cảm giác rằng mình giống như con kiến, bị Hứa Thanh Tiêu tùy ý sắp đặt.