Bên trong đại điện, những tiếng cười khổ của sứ thần các nước ồ ồ vang lên.
Trong những tiếng cười khổ này chứa sự kinh ngạc khi nghe tin Đường quốc bị diệt, lại có sự rung động với mưu trí của Hứa Thanh Tiêu, còn có một loại tuyệt vọng chẳng thể hiểu nổi.
Hứa Thanh Tiêu làm cho bọn họ đoàn kết lại một chỗ thì bọn họ liền đoàn kết lại.
Hứa Thanh Tiêu muốn bọn họ sụp đổ thì bọn họ liền sụp đổ.
Sau khi trải qua trận chiến này, sao giữa trăm nước lại chẳng có chút ngăn cách nào được? Sao có thể không đề phòng người nước khác được?
Thậm chí đến cả hoàng tử Đường quốc còn bị Hứa Thanh Tiêu xúi giục, còn có ai mà Hứa Thanh Tiêu hắn không thể mua chuộc được?
Quả nhiên, trái tim của những người chơi mưu kế đều dơ bẩn.
“Các vị!”
“Trước tiên đừng nên nóng vội!”
“Không cần phải quá bi quan, loại âm mưu quỷ kế này chỉ thắng được nhất thời chứ không thắng được cả đời.”
“Hy vọng thật sự của chúng ta thật ra vẫn chưa bị diệt vong, cửa thứ tư này mới là hy vọng chân chính của chúng ta.”
“Cửa thứ ba cản trở thời gian của bọn họ, cửa thứ tư cho chúng ta tự phái người canh giữ, chủ yếu là giữ vững thành trì Trần quốc, cứ như vậy, cho dù trong chúng ta có phản đồ.”
“Thì nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ hy sinh một thành, bảy mươi hai phủ Trần quốc, coi như Hứa Thanh Tiêu có thần cơ diệu toán cũng vô dụng, đây mới là hy vọng của chúng ta.”
Ti Long vương lập tức lên tiếng, ông ta thấy đám người có hơi tuyệt vọng liền không nhịn được nhanh chóng mở miệng, tránh cho sĩ khí bị giảm xuống.
Sau khi Ti Long vương nói vậy, tinh thần của đám người đúng thật là đã được nâng lên một chút.
“Không sai, trận chiến Trần quốc, cho dù Hứa Thanh Tiêu có mưu lược cũng chỉ vô ích mà thôi.”
“Ừ, nếu như trận chiến Trần quốc mà chúng ta còn thua thì đến lúc đó oán giận tiếp cũng không muộn.”
“Hứa Thanh Tiêu muốn chèn ép sĩ khí của chúng ta, mọi người đừng để mắc lừa, mặc kệ bên trong chúng ta có phản đồ hay không thì chỉ cần phần lớn người thủ vững là được.”
“Về phần những tên phản đồ này, chờ sau khi Đại Ngụy chiến bại thì chúng ta sẽ xử lý từng người bọn chúng, rút gân lột da bọn chúng.”
Sứ giả các nước mở miệng khích lệ lẫn nhau, tránh cho sĩ khí bị hạ xuống.
Hơn nữa ánh mắt của Ti Long thì rơi vào trên bảy mươi hai phủ Trần quốc.
Trận chiến này không thể bại.
Tuyệt đối không thể bại.
Cho dù thất bại cũng phải để Đại Ngụy trả giá bằng máu.
Bằng không mà nói thì cửa thứ năm sẽ đến phiên mình.
“Các vị, chúng ta tiếp tục trao đổi về chuyện bày binh bố trận ở Trần quốc, lần này nhất định phải đề phòng tất cả, không thể xem nhẹ bất kỳ thứ gì.”
“Lương thảo hậu cần, binh lực bổ sung, các loại binh khí thủ thành đều không thể thiếu.”
Ti Long vương nói làm cho đám người bắt đầu tiếp tục thương thảo cuộc chiến. Đây là một nhân vật lớn, cũng là một người độc ác.
Đường quốc bị diệt ông ta cũng không nấn ná lâu mà nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, tỉnh táo phân tích bước tiếp theo của kế hoạch tác chiến.
Nếu như không có một tâm lý vững vàng thì chỉ sợ khi nghe Đường quốc bị diệt, ông ta đã tuyệt vọng luôn rồi.
Cứ như vậy.
Qua hai ngày liên tiếp.
Cuối cùng thì một chồng tình báo thật dày cũng được người ta phi nhanh một đường đưa từ Đường quốc đến Văn Hoa điện Đại Ngụy.
“Báo!”
“Việc kiểm kê chiến lợi phẩm của A Mộc Tháp, Đường quốc và Đột Lương đã kết thúc.”
“Mời Hứa đại nhân xem qua.”
Bảy tám người mang tin tức đi vào bên trong đại điện, trình lên mấy trăm bản tấu chương.
Giờ khắc này, văn võ bá quan đều kích động tò mò.
Bây giờ đã đánh thắng rồi, điều họ quan tâm nhất tất nhiên chính là chiến lợi phẩm.
Bọn họ thật sự rất tò mò, mấy chỗ như Đường quốc kia có bao nhiêu bảo vật.
“Đọc.”
Hứa Thanh Tiêu lạnh nhạt mở miệng đồng thời thoáng nhìn qua Cố Ngôn, các đại nhân tương đối tò mò, còn Cố Ngôn thì ngược lại lại bày ra vẻ rất bình tĩnh, ông ta cầm chum trà, ánh mắt nhìn về phía bách quan, bên trong còn mang theo chút sự khinh thường.
Cảm thấy bọn họ chưa từng lăn lộn xã hội bao giờ.
Mà sau một khắc.
Người mang tin tức lấy ra một quyển tấu chương, đây là tấu chương tổng hợp.
“Bẩm! Hứa đại nhân!”
“Thần, Xạ Dương hầu đã hoàn thành việc kiểm kê chiến lợi phẩm.”
“Trận chiến Đường quốc lần này số bạch ngân tích lũy được là năm trăm triệu lượng, hai triệu lượng hoàng kim, ba mươi lăm vạn chiến mã, năm mươi vạn chiến giáp, bảy mươi vạn tù binh, trân bảo các loại vô số kể, một gốc dược vương.”
“Năm mươi triệu thạch lương thảo.”
Đây là chiến lợi phẩm mà Xạ Dương hầu tính được.
Sau khi âm thanh kia vang lên, trong nháy mắt, trong đại điện lặng ngắt như tờ.
Rắc!
Đột nhiên, âm thanh cái chén vỡ vang lên.
Bách quan nhìn sang.
Là Cố Ngôn.
Chén trà trong tay ông ta bị chính ông ta bóp nát.
Nhưng đám người này cũng không nói thêm gì mà chỉ kinh ngạc khi nghe những tin tức này.
Năm trăm triệu lượng bạc! Hai triệu lượng hoàng kim! Đây chính là bảy trăm triệu lượng đó, lại thêm trăm vạn chiến đao binh khí, ba mươi lăm vạn chiến mã, năm mươi vạn chiến giáp, trân bảo các loại vô số kể, còn có một gốc dược vương?
Điều tuyệt nhất chính là năm triệu thạch lương thực, cái này đủ cho chín mươi vạn Kỳ Lân quân Đại Ngụy ăn trong mấy chục năm đó.
Đương nhiên năm triệu thạch lương thực hẳn là bao gồm khẩu phần của bách tính rồi, dù sao thì Đường quốc cũng đã chuẩn bị sẵn cho một trận chiến kéo dài, đã chuẩn bị nhiều lương thực từ lâu, đây đúng thật là không có vấn đề gì, chỉ có thể nói là đáng tiếc thay cho Đường quốc.
Còn chưa bắt đầu ăn mà đã đưa hết cho Đại Ngụy rồi.
Quan trọng nhất là bạc.
Quốc khố Đường quốc cộng lại còn nhiều tiền hơn so với quốc khố Đại Ngụy.
Đây mới là thứ làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đường quốc này sao lại có được nhiều bạc như vậy?
Nhóm bách quan thật sự nghĩ mãi mà không ra.
Đây là chuyện không thể nào á.
Đây đúng là chuyện hoàn toàn không thể mà.
Nhưng suy nghĩ lại một chút thì cũng không phải là không có khả năng, có ba nguyên nhân làm cho Đường quốc trở nên giàu có.
Thứ nhất, Đường quốc không gặp phải chiến tranh, đây là tiền tiết kiệm trong quốc khố mấy trăm năm.
Thứ hai, Đường quốc không dồn sức vào việc phát triển đất nước, nước nhỏ dễ quản lý, cả đời dân chúng cũng không thể trở mình vì vây chỉ có thể an an phận phận làm việc kiếm tiền.
Thứ ba là được hưởng các loại viện trợ từ vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên.
Ba điểm trên đã làm nên sự giàu có của Đường quốc.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì chẳng kinh ngạc chút nào, nhưng sau khi nghe thấy có gốc dươc vương, ánh mắt hắn không nhịn được hiện lên chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hắn đã thu nó lại.
“Còn hai nước khác thì sao?”
Lúc này, Cố Ngôn trực tiếp đứng dậy, ông ta vô cùng kích động dò hỏi.