Ông ta ngốc rồi, hoàn toàn ngẩn ngơ luôn rồi.
Ông ta vốn cho rằng không có gì nhiều, ai ngờ đến vậy mà lại nhiều như vậy!
Ông ta đúng là một con ếch mà!
Ếch ngồi đáy giếng!
Trong lòng Cố Ngôn vô cùng kích động!
Đồng thời trong lòng cũng có hơi chờ mong!
“Báo.”
“A Mộc Tháp quốc có hai trăm triệu lượng bạc, một triệu lượng hoàng kim, có năm mươi vạn chiến đao, bốn mươi vạn chiến giáp, ba mươi lăm vạn tù binh, trân bảo các loại vô số kể! Lương thảo có hai mươi triệu thạch.”
Khá lắm, một nước a mộc tháo nho nhỏ vậy mà cũng có đến hai mươi triệu thạch lương thực.
Được rồi, Đại Ngụy không cần đánh nữa, trực tiếp chuyển hết đám lương thảo này về cho dân chúng Đại Ngụy ăn, cho miễn phí luôn, ăn no rồi lại đi làm ruộng, chỉ cái này thôi, Đại Ngụy không muốn giàu cũng không được.
“Báo!”
“Đột Lương quốc có một trăm năm mươi triệu lượng bạc, năm mươi vạn lượng hoàng kim, hai mươi lăm vạn chiến đao binh khí, hai mươi vạn chiến giáp, các loại trân bảo vô số kể! Hai mươi lăm vạn tù binh, một triệu rưỡi thạch lương thảo.”
Sau khi âm thanh kia vừa dứt.
Nhóm bách quan đã tê rần.
Chỉ bạc thôi đã có đến mười hai tỷ lượng rồi.
Tài nguyên chiến tranh trong đó thì càng khỏi cần phải nói.
Hơn nữa đâu chỉ cơ bản là bạc thôi.
Còn đất đâu?
Nước đâu?
Còn có một vài quặng mỏ quan trọng?
Đây đều là những giá trị vô cùng vô tận, giống như bây giờ Đường quốc có hay dãy sơn mạch, Đại Ngụy vẫn luôn thèm muốn nhưng vẫn cứ ngại ngùng chẳng dám mở miệng, chỉ có thể mua lại từ trong tay Đường quốc.
Bây giờ còn cần phải lên tiếng nữa sao?
Đất nước thua trận, không diệt quốc đô của ngươi đã là cho ngươi mặt mũi rồi.
Cho nên những lợi ích này là vô cùng vô tận.
Đại Ngụy lúc này.
Thật sự là ăn no rồi.
Thật sự là cơm no áo ấm.
Nhưng vào lúc này, giọng của người mang tin tức vang lên.
“Hứa đại nhân.”
“Xạ Dương hầu hỏi ngài nên xử lý tất cả tù binh thế nào đây?”
Sau khi câu nói này vừa dứt.
Đám người liền hoàn toàn yên tĩnh lại, những ánh mắt liên tục rơi vào trên người Hứa Thanh Tiêu, có vẻ hơi cổ quái.
Trước mắt số tù binh đã vượt qua một triệu rồi.
Một triệu tù binh này.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu muốn giết vậy thì... kinh khủng quá.
Chẳng qua vào giờ khắc này, mọi người vẫn ủng hộ Hứa Thanh Tiêu vô điều kiện, nếu như Hứa Thanh Tiêu thật sự muốn giết hàng, vậy thì bọn họ đúng thật là không thể ngăn cản.
Dù sao thì tổng chỉ huy sử là Hứa Thanh Tiêu.
“Tất cả tù binh, phong cấm khí đạo, trông giữ chặt chẽ rồi đưa về Đại Ngụy, bảy mươi vạn tù binh phân phối vào các mỏ quặng, ruộng hoang, dùng để khai hoang lấy quặng, ba mươi vạn tù binh thì đưa đi biên quan tu sửa tường thành phòng thủ biên quan.”
Hứa Thanh Tiêu cơ hồ là không chần chừ chút nào, đáp án của hắn như vậy làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.
Không giết hàng.
Mà là đem tù binh về sung làm lao động miễn phí.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được có hơi bất đắc dĩ, hiển nhiên ở trong mắt mọi người hắn đã thành một tên sát nhân cuồng ma.
Hắn cười khổ, Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía An Quốc công nói:
“Quốc công, trăm vạn tù binh này cần các vị tiếp nhận, nhất định phải phân tán trộn lẫn giao đến các nơi, tốt nhất là phế bỏ võ đạo đi.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Một triệu tù binh nhất định là không thể giết được.
Giết Phàn quốc cũng là vì đi bước thứ hai, là vì phát dương uy danh Đại Ngụy.
Nhưng nếu như tiếp tục giết thì sẽ chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa, lao động miễn phí cho không như vậy không tốt hơn sao?
Đại Ngụy còn không ít ruộng hoang chưa thể nào cày bừa, bây giờ lại vừa lúc có người giúp, cũng không phải là ngược đãi tù binh, mỗi ngày chỉ cần cày ruộng là được rồi.
Chờ sau này khi già rồi lại cho các ngươi trở về cố quốc, thấy mỹ mãn chưa? Nhân đạo chưa?
Lao động không cần phí tiền nhất định là có lời. Dù sao thì bây giờ Đại Ngụy có guồng nước, lợi dụng tốt thì chỉ kiếm được lời chứ không lỗ.
Thậm chí còn có thể hứa hẹn với các tù binh rằng ở đây làm ba mươi năm thì sẽ đưa bọn họ trở về quê cũ, nếu như gặp phải chiến loạn thì bọn họ có thể tham chiến, lấy công bù tội.
Cứ như vậy, phiên vương các nơi còn dám làm loạn hay không?
Đương nhiên không phải tộc ta thì chắc chắn sẽ có lòng riêng, nên gđối phó thì vẫn phải đối phó, nên lợi dụng vẫn phải lợi dụng, không thể bởi vì sợ mà bỏ hết đám lao động miễn phí này.
Lợi ích của đánh trận cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi.
Thứ nhất là lãnh thổ quốc gia, thứ hai là vàng bạc châu báu, thứ ba chính là lương thực và quân nhu, thứ tư là lao động tù binh.
Một tù binh khổ công hai mươi năm, dựa theo trình độ phát triển kinh tế của Đại Ngụy thì một tháng hai lượng bạc, dù sao thì là khổ công. Những khổ công thật sự, cái loại công việc trong mười người chẳng có một người chịu làm, một tháng hai lượng bạc chắc là sẽ không tuyển được người, chỉ có người nghèo đến cùng đường mạt lộ mới có thể đi làm khổ công kiểu như vậy.
Một năm hai mươi bốn lượng, mười năm hai trăm bốn mươi lượng, ba mươi năm chính là bảy trăm hai mươi lượng.
Một trăm vạn tù binh, ba mươi năm sẽ tiết kiệm được bảy trăm hai mươi triệu lượng bạc, đây là khoản tiết kiệm, chi phí chi tiêu thấp nhất, nhưng lợi nhuận mà nó mang đến, nói ít thì cũng là ba đến năm lần đi?
Tính thẳng vào kinh tế thì chính là mấy tỷ lượng bạc đó, còn kinh tế gián tiếp ví dụ như nói đến khẩu phần lương thực được tạo ra đủ cho bao nhiêu bách tính ăn no, những người này lại có thể mang đến lợi ích kinh tế gì cho Đại Ngụy.
Đây chính là kinh tế gián tiếp.
Tính đi tính lại, thu được mười tỷ lượng bạc là điều hoàn toàn có thể.
Nếu như thắng trận chiến này, thứ Đại Ngụy nghênh đón không chỉ là phồn vinh mà rất có thể sẽ đạt mức cường thịnh trong vòng ba năm.
Dù sao thì phía sau còn có mấy chiến dịch nữa, nhất là chiến dịch Trần quốc, đánh hạ được Trần quốc rồi thì Đại Ngụy rút lui mười năm cũng không thành vấn đề.
“Mong Hứa đại nhân yên tâm, lão thần nhất định sẽ trông giữ chặt chẽ.
An Quốc công hiểu rõ ý của Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, sao đó mở miệng nói: “ Các vị, chuyện trận chiến thứ ba các vị cứ thương nghị trước, bản quan có chuyện phải đi tìm bệ hạ một chuyến.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng nói vậy.
Mấy ngày nay vẫn luôn ở Văn Hoa điện.
Nói thật thì cả người hắn cũng có hơi rã rời.
Ra ngoài đi giải sầu một chút đồng thời cũng phải đi tìm Nữ đế một chuyến.