Nguyên nhân muốn đi tìm Nữ đế cũng rất đơn giản.
Dược vương.
Nếu không phải lần này Xạ Dương hầu thu hoạch được một gốc dược vương thì xém chút nữa Hứa Thanh Tiêu đã quên luôn huyện này.
Hắn muốn luyện chế Phá cảnh đan lục phẩm thì cần phải có một gốc dược vương.
Vật này giá trị liên thành, dựa vào năng lực của hắn thì cơ bản là không mua được, cho dù Trương Như Hội có táng gia bại sản cũng không mua nổi một gốc dược vương.
Vẫn là câu nói kia, không phải là vấn đề có ngân lượng hay không.
Hoàng cung Đại Ngụy.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Nữ đế đang ngồi xem mật báo các nơi, lúc nào cũng phải giám sát các phiên vương, chỉ cần có bất kỳ hành động bất thường nào thì nàng sẽ ra tay ngay lập tức.
Bây giờ Đại Ngụy vẫn đang toàn lực chinh chiến, Văn cung đã bị Hứa Thanh Tiêu tạm thời ngăn chặn, nhiễu loạn duy nhất trước mắt chính là từ phía đám phiên vương kia.
Cũng may chính là trận chiến thứ hai Đại Ngụy thắng, hơn nữa lại là thu hoạch đại thắng, cho nên Nữ đế hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm. Nếu như trận chiến thứ hai có bất kỳ chuyện gì không hay xảy ra thì chỉ sợ phiên vương các nơi sẽ ngo ngoe rục rịch.
“Bệ hạ, Hứa đại nhân cầu kiến.”
Giọng của Triệu Uyển Nhi vang lên.
“Tuyên.”
Nữ đế chậm rãi buông tấu chương trong tay xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía trong đại điện.
Không bao lâu sau, bóng dáng Hứa Thanh Tiêu bước tới.
“Thần Hứa Thanh Tiêu, bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu về phía Nữ đế.
“Ái khanh miễn lễ.”
Nữ đế mở miệng đồng thời có vẻ hơi tò mò nói:
“Hôm nay ái khanh đến đây không biết là có chuyện gì?”
Nàng hỏi thế.
“Tìm bệ hạ vì muốn một vật.”
Hứa Thanh Tiêu cũng rất thẳng thắn, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Ái khanh nói thẳng đi, chỉ cần trong cung có thì trẫm sẽ tặng cho ái khanh.”
Nữ đế nói vậy.
Hứa Thanh Tiêu là người thế nào? Vạn cổ đại tài thì không nói, không biết đã được nhắc đến là tân thánh Đại Ngụy bao nhiêu lần, còn là tướng quân Binh bộ trời sinh.
Sau khi kết thúc trận chiến thứ hai, Nữ đế cân nhắc đến chuyện phong hầu cho Hứa Thanh Tiêu.
Đúng vậy, phong hầu.
Sau khi Bắc phạt Đại Ngụy vẫn chưa từng phong hầu bao giờ.
“Ở Đường quốc Xạ Dương hầu lấy được một gốc dược vương, mong bệ hạ thứ tội, thần cần dược vương.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không dài dòng mà nói thẳng ra thứ mình cần là dược vương.
Sau khi câu này vừa dứt, trong mắt nữ đế hiện lên chút tò mò nhưng nàng không chút do dự nói:
“Trong cung có dược vương, nếu như Hứa ái khanh cần thì trẫm sẽ lập tức sai người mang tới cho ngươi.”
“Hay là Hứa ái khanh chỉ cần gốc dược vương ở Đường quốc kia?”
Một gốc dược vương đối với người trong thiên hạ mà nói thứ là cực kỳ quý giá, nhưng đối với Đại Ngụy vương triều mà nói thì thứ này vẫn còn tồn trữ một ít.
Chỉ là điều Hứa Thanh Tiêu không ngờ Nữ đế thế mà lại hào phóng như vậy.
Nói thật thì Hứa Thanh Tiêu cũng biết vương triều Đại Ngụy nhất định có dược vương, kéo dài tính mạng cho hoàng đế, hoặc là dùng để kéo dài tính mạng cho một vài trọng thần, vào thời khắc quan trọng có thể cứu vãn cục diện nước sôi lửa bỏng của Đại Ngụy.
Chỉ là dược vương quá là quý giá, Hứa Thanh Tiêu cũng ngại đòi hỏi.
Bây giờ dám đòi đơn giản chỉ vì Xạ Dương hầu lấy được một gốc, lại thêm chuyện hắn vừa cống hiến cho Đại Ngụy, yêu cầu mộc gốc dược vương chắc là không vấn đề gì.
Lại không ngờ tới bệ hạ lại hào phóng thẳng thắn như vậy, đây thật đúng là... hơi bất ngờ.
“Tất nhiên là càng nhanh càng tốt.”
Hứa Thanh Tiêu đáp, nghĩa là hắn không quan tâm đến gốc dược vương kia.
Chỉ cần là dược vương là được.
“Được.”
“Người đâu, đi đến Tàng Bảo các Đại Ngụy lấy gốc Thất Tinh Như Ý ra tặng cho Hứa ái khanh.”
Nữ đế trực tiếp mở miệng ra lệnh.
“Tuân chỉ.”
Bên ngoài đại điện có thái giám lập tức lên đường đi lấy dược vương.
Mà trong điện, ánh mắt nữ đế mang theo một chút lo lắng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Có phải Hứa ái khanh có điều gì khó nói hay không?”
Vốn dĩ Nữ đế sẽ không đi hỏi về những chuyện riêng tư của Hứa Thanh Tiêu nhưng bây giờ Hứa Thanh Tiêu rất quan trọng với Đại Ngụy, nàng sợ Hứa Thanh Tiêu chọc phải phiền toái gì, nếu không đang yên đang lành sao lại muốn một gốc dược vương làm gì?
“Bệ hạ yên tâm, thần không có chuyện gì, cây dược vương này có tác dụng rất lớn với thần.”
Hứa Thanh Tiêu tùy ý mượn cớ qua loa cho qua.
Một gốc dược vương đúng là giá trị liên thành nhưng so với bản thân hắn, các gì nặng cái gì nhẹ, chắc hẳn trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Hắn không muốn nói nhiều tất nhiên Nữ đế cũng rõ, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Nàng đổi chủ đề nói sang cái khác.
“Hứa ái khanh, ngươi dụng binh như thần, đã liên tiếp trảm được hai ải, chiến tích hiển hách, đúng thật là phúc của Đại Ngụy ta.”
Nữ đế tán dương tần tận đáy lòng. Trận chiến thứ hai này, bất luận là Đại Ngụy do ai chỉ huy thì chỉ sợ cũng sẽ không bằng Hứa Thanh Tiêu.
Nói thật, thân là đế vương, trong lòng Nữ đế thầm mong hai trận chiến này có thể kết thúc trong vòng một tháng.
Nhưng trước sau Hứa Thanh Tiêu chỉ cần dùng mười ngày để bình định bốn quốc gia, đồng thời con số thương vong lại cực nhỏ, ngoại trừ những hy sinh tất yếu ra thì những cái khác hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì.
Chỉ là sự tán dương của Nữ đế cũng không làm cho Hứa Thanh Tiêu vui vẻ.
Mà ngược lại, hắn lại bắt đầu thở dài.
“Hai trận chiến trong mười ngày, hy sinh tám vạn tướng sĩ, mong bệ hạ thứ tội, thần không đảm đương nổi cái câu là phúc của Đại Ngụy kia.
Hứa Thanh Tiêu không phải đang ra vẻ già mồm.
Trên chiến trường mà nói thì ba mươi vạn Đại Hoang quân, Kỳ Lân quân chín mươi vạn, bình định bốn nước, thắng liên tiếp hai trận mà chỉ hy sinh tám vạn, chiến công này đúng thật là rất vĩ đại.
Lấy cái giá thấp nhất để đạt được lợi ích lớn nhất.
Đây sao lại không được tính là một trận đại thắng?
Cho nên trên sách sử nhất định sẽ có ghi chép lại tình hình trận chiến trong mười ngày này.
Nhưng đối với những tướng sĩ đã chết đi mà nói, họ chỉ được ghi tổng vào một câu.
“Hy sinh tám vạn, bình định bốn nước.”
Tám chữ vô cùng đơn giản nhưng đó lại là tám vạn sinh mạng trẻ tuổi.
Cũng bởi vì vậy nên Hứa Thanh Tiêu mới có thể thật tình như thế. Bất kỳ một chi tiết nào hắn cũng phải suy đi nghĩ lại vài chục lần bởi vì mỗi một quyết định, mỗi một ý nghĩ cũng có thể làm cho càng nhiều người chết hơn.
Có câu nói kia vô cùng hay.
Nghĩa không cầm tiền, hiền không cầm binh.
Quá nhân từ đúng là không thích hợp để lãnh binh.
Nhưng đổi lại là Hứa Thanh Tiêu mà nói thì lần đầu lãnh binh, có tâm trạng như vậy cũng là bình thường, dù sao thì đó cũng là mạng của tám vạn người.
Không phải là mạng của tám người.