Hút vào một hơi thật sâu, theo một sợi khói nhẹ lượn lờ, kẻ nghiện thuốc nằm nghiêng trên ghế sa lon vỗ tay, nhẹ nhàng gẩy một cái ra ngoài hành lang.
Trong chốc lát không khí bắt đầu trở nên ẩm ướt, từng giọt mưa lớn như hạt đậu lập tức rơi xuống từ đỉnh đầu.
Nước mưa gõ vào ngói bùn trên nóc nhà phát ra tiếng gõ "đinh đinh keng keng".
Tiếng động bất quy tắc nhưng lại khiến kẻ khác cảm thấy đặc biệt dễ chịu.
Kẻ nghiện thuốc lắc tẩu thuốc trên tay, ánh mắt trở nên thâm trầm: "Quả nhiên, trời mưa xuống vẫn là phù hợp với nó nhất, mưa bụi Giang Nam, tháng sáu vui sướng, hút một hơi, ngươi sẽ cảm nhận được đây là hương vị tốt nhất trên thế giới này."
Triệu Khách không ngờ gian phòng này còn có chức năng như vậy, xem ra giá cả 2 điểm bưu điện một ngày cũng không phải không có đạo lý.
Nhưng đối với lời than thở của kẻ nghiện thuốc, Triệu Khách hơi không vui, ngươi hút thuốc lá sợi của ta, còn giả vờ thâm trầm trước mặt ta?
Hắn cười lạnh, quái gở nói: "Ồ, quả nhiên là hương vị chó độc thân."
"Khụ khụ khục..."
Kẻ nghiện thuốc tức giận quay đầu, trong chốc lát có một loại xúc động muốn vỗ bàn rời đi, mặc dù biết Triệu Khách miệng độc nhưng thế này thật sự không thể nói chuyện.
"Cái này gọi là cô độc, thưởng thức, hiểu không!"
Nhìn kẻ nghiện thuốc vung tẩu thuốc trên tay, tuy không nhìn thấy biểu cảm trên mặt nhưng nghe giọng nói cũng biết dường như bị sặc lợi hại.
"Đã hiểu, đã hiểu, người cô đơn mà thôi!"
Triệu Khách nhún vai, lấy tẩu thuốc của mình ra, bóp một ít thuốc lá sợi, tiện tay nhét vào trong ống thuốc.
Cách làm thô ráp khiến kẻ nghiện thuốc không nhịn được nhíu mày, thuốc lá sợi thượng phẩm tốt như vậy, cách dùng thô ráp như thế, điều này thật sự không nói nổi.
"Hiện tại ta cũng là người đưa thư trung cấp, nhưng chưa dung hợp tem bản mệnh, có đề nghị gì tốt?"
Triệu Khách hút thuốc, vừa như vô ý mà hỏi.
Mặc dù biết kẻ nghiện thuốc chưa chắc sẽ nói, nhưng vẫn ôm lòng thăm dò hỏi ý kiến một chút.
Triệu Khách biết quá ít tin tức về người đưa thư trung cấp, trên tay hắn có rất nhiều con tem, lấy ra mỗi một cái đều có hiệu quả gây ra một trận chấn động nhỏ.
Chứ đừng nói đến, mấy con tem cấp bậc “Tạo hóa châu” và “Đại Hạ đỉnh”, nếu lấy ra, có lẽ lập tức khiến toàn bộ Quỷ thị nổ tung.
Nhưng cho dù trên tay nắm giữ nhiều con tem như vậy, Triệu Khách lại vẫn không quyết định chắc chắn việc dung hợp.
Chỉ có thể nói, hắn đối mặt với quá nhiều lựa chọn.
Đương nhiên, câu nói này cũng chỉ có Triệu Khách có tư cách nói, sau khi người bình thường tiến giai người đưa thư trung cấp, cũng không có lực lượng như Triệu Khách.
Kẻ nghiện thuốc ngẩn ngơ một chút, quay người nhìn về phía Triệu Khách, không khỏi gật đầu, vô cùng đồng ý với hành động không lập tức dung hợp tem bản mệnh của Triệu Khách.
Đây là một cái lựa chọn sáng suốt.
Rất nhiều người tiến giai trung cấp đã lập tức dung hợp con tem mạnh nhất của mình thành tem bản mệnh.
Kết quả... Chẳng mấy chốc bọn họ sẽ bi kịch phát hiện, thật ra dung hợp tem bản mệnh cũng không phải càng cường đại càng tốt.
Tuy cường đại cũng không tồi, nhưng sẽ khiến bọn họ mất đi càng nhiều khả năng phát triển, hoặc phải nói sau khi dung hợp, đã định sẵn không gian tăng lên có hạn.
Ví dụ như ngươi dung hợp tem bản mệnh gọi ra kiếm khí cường đại, tuy sau khi ngươi dung hợp, thực lực đạt được sự tăng trưởng chưa từng có.
Nhưng kết quả... Càng đi về sau, đường đi càng hẹp.
Vì tem bản mệnh của ngươi là loại kiếm khí, ngươi thôn phệ năng lực của con tem khác lại không thể sinh ra sự bổ sung với năng lực tem bản mệnh của ngươi, dẫn đến ngươi chỉ có thể phát triển một loại.
Cho nên lúc này, rất nhiều người sẽ bắt đầu hối hận, cũng không phải con đường này không được, mà là đường quá chật.
"Thiên quân vạn mã độc mộc kiều, thiết tác hoành giang cô châu hành."
Cảm giác thế này, e rằng rất nhiều người thấm sâu, thấu hiểu rất rõ, ngược lại một số tem bản mệnh cũng không mạnh, lại có đường đi càng rộng hơn.
Bởi vì tính dẻo cường đại, đường này không thông sẽ mở ra một đường khác, từng con đường lớn trải khắp bốn phương, luôn có một con đường phù hợp với mình.
Kẻ nghiện thuốc nói một hơi rất nhiều, nhiều đến mức khiến Triệu Khách cảm giác bất ngờ rất sâu sắc.
Dù sao trong ấn tượng, từ trước đến nay lão già này không thấy thỏ không thả chim ưng, bình thường hắn tìm hiểu tin tức, tất cả đều là liên tục dụ dỗ lừa gạt.
Cứ vậy, lão già này vẫn nói một nửa giữ một nửa.
Lần này nói một hơi nhiều như vậy, còn nhấn mạnh kể rất nhiều án lệ và phân tích cho Triệu Khách, nói đến đạo lý rõ ràng.
Điều này lại khiến Triệu Khách cảm thấy rất mất tự nhiên, luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất không thích hợp nhưng lại không nói ra được.
Hai người trò chuyện một hồi lâu.
Triệu Khách càng trò chuyện càng thấy kỳ quái, luôn cảm thấy hôm nay kẻ nghiện thuốc rất không thích hợp.
Đúng vào lúc này, một hương bơ nhàn nhạt bay ra từ phòng bếp, lúc đầu Triệu Khách còn chưa để ý.
Nhưng sau khi cẩn thận ngửi, thời gian dần trôi qua Triệu Khách càng tập trung sự chú ý vào mùi thơm ở phòng bếp.
Dứt khoát không để ý tới việc hút tẩu thuốc, cất bước đi vào nhà bếp.