Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1119 - Chương 1119. Thật Nghèo!

Chương 1119. Thật nghèo! Chương 1119. Thật nghèo!

Nhớ đến vừa rồi Đồ phu chi hạp chỉ huy Quỷ hổ, sắc mặt Triệu Khách lập tức trở nên khó coi.

Sau khi thấy tình huống bại lộ, Đồ phu chi hạp như đã phát hiện được ánh mắt hung ác của Triệu Khách.

Một đôi mắt to linh lợi đảo quanh, tiếng nói xoay chuyển, lại biến thành một tia sáng đen chui vào trong sách tem của Triệu Khách, dứt khoát né tránh, mặc cho Triệu Khách gọi thế nào cũng không chịu đi ra.

"Khốn kiếp!"

Thấy cảnh này, Triệu Khách tức giận giậm chân mắng to, không phải tức vì Đồ phu chi hạp, mà là Ngũ Quỷ.

Đồ phu chi hạp ngu ngốc như vậy, sao đột nhiên phát triển đầu óc, không chỉ biết lừa gạt, còn mẹ nó tính toán, mưu trí, khôn ngoan với hắn.

Triệu Khách không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn có liên quan đến phối phương hợp thành của Ngũ Quỷ.

Lúc này ở khách sạn Âm Dương, lão ngũ trốn trong góc tối đột nhiên hắt xì khiến đám người lão đại giật mình, quay đầu nhìn về phía lão ngũ, cau mày nói: "Làm cái gì thế, cẩn thận một chút, hiện tại chúng ta còn bị Quỷ Soa truy nã đấy."

Lão ngũ xoa mũi, mờ mịt nói: "Không biết vì sao luôn cảm thấy sau lưng lành lạnh."

"Bớt nói nhảm, chờ đến trạm kế tiếp chúng ta phải nhanh chóng rời đi, tìm chỗ non xanh nước biếc trốn một chút, chờ việc này qua đi lại nói."

Lão đại nói cho hết lời, không khỏi mắng: "Đều do tên sao chổi kia, lão tử đã nói ai gặp được hắn chắc chắn không có chuyện tốt, lần sau nếu chúng ta gặp lại tên này, hừ, lão tử nhất định không tha cho hắn!"

Triệu Khách mắng Ngũ Quỷ xong, lại để Quỷ hổ cởi dây trên người Thuỷ Lộc.

"Ôi chao, bộ xương già của ta, không được, ngươi phải bắt hắn xin lỗi ta!"

Thuỷ Lộc nhảy xuống từ giá nướng, che mặt, ánh mắt ủy khuất nhìn về phía Triệu Khách, bất đắc dĩ thủ phạm Đồ phu chi hạp đã sớm chuồn mất.

Triệu Khách để Quỷ hổ tượng trưng xin lỗi Thuỷ Lộc, dù sao kính già yêu trẻ cũng là phẩm chất truyền thống tốt đẹp.

Sau khi nhận được chỉ thị của Triệu Khách, Quỷ hổ gật đầu thật mạnh, hai tay giơ cao, thân thể ngã nhào xuống đất.

"Ầm" một tiếng vang lớn, bụi đất trên đất đập vào mặt Thuỷ Lộc, khiến Thuỷ Lộc ăn đầy miệng bùn.

Lại nhìn lên, Quỷ hổ nhào xuống mặt đất, hai tay thỉnh thoảng hoạt động trái phải.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi đây là xin lỗi???"

Thuỷ Lộc thật sự bị hành động của Quỷ hổ dọa cho sợ ngây người, đời này sống lâu như vậy, chưa từng thấy bơi để xin lỗi?

Đáng hận hơn là, Quỷ hổ lại còn gật đầu, ý nói đây là xin lỗi.

Trong nháy mắt, Thuỷ Lộc cảm giác ở ngực bị chặn một tảng đá lớn, nghẹn nói không ra lời.

Triệu Khách đứng bên cạnh yên lặng đưa tay xoa trán, con hàng này thật sự không có não, trong vỏ não đều là trống không, trông cậy hắn ta nói xin lỗi, hiển nhiên khả năng không lớn.

"Sao ngươi không thể thêm chút não chứ?"

Triệu Khách thở dài trong lòng, càng hy vọng có thể đổi đầu óc của Đồ phu chi hạp cho Quỷ hổ, đây tuyệt đối là hoàn mỹ.

Hắn tiến lên khuyên nhủ: "Đây là cách xin lỗi đặc biệt của quê nhà bọn họ, giống với chúng ta dập đầu xuống đất."

Triệu Khách nói xong, căn bản không cho Thuỷ Lộc cơ hội nói thêm gì, vẫy tay thu hồi Quỷ hổ.

"Ngươi cũng không lỗ, không phải ngươi đã ăn hết thứ kia rồi à, đó cũng là đồ tốt đúng không."

"Ầy... Như thế."

Thuỷ Lộc nghe xong, trong lòng suy nghĩ, thật ra hắn ta cũng không tính chịu thiệt thòi, chỉ coi như chịu chút đau khổ.

Nhưng cuối cùng là có hoảng sợ mà không nguy hiểm, ngược lại hắn ta còn ăn hết một củ nhân sâm.

Hương vị hơi kém nhưng là đồ tốt, nơi này linh khí lại sung túc, hắn ta quay về tiêu hóa, biết đâu còn có thể tăng nhiều tu vi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Thuỷ Lộc đã bớt giận hơn nhiều.

Suy nghĩ kỹ một chút, trong lòng còn rất đắc ý.

Nếu cầm củ nhân sâm to bằng nắm đấm này đi ra bên ngoài, không biết bao nhiêu người sẽ chen nhau vỡ đầu.

Tuy thời gian hắn ta tu luyện khá dài, nhưng thật sự không am hiểu đánh đấu, tính ra vẫn là hắn ta kiếm lời.

Thấy vẻ mặt Triệu Khách ôn hoà còn khuyên bảo mình, trong lòng không khỏi có chút thiện cảm với Triệu Khách, đột nhiên cảm thấy người thanh niên này vẫn hiểu việc tôn trọng người già.

Nhưng không đợi trên mặt Thuỷ Lộc xuất hiện nụ cười vui mừng, ngay sau đó Triệu Khách đã chỉ đống đá xanh ở bên cạnh.

"Nghĩ thông suốt là được, con người đừng mãi để tâm vào chuyện vụn vặt, ta giao đống đá xanh đó cho ngươi, làm thành đài luyện công cho ta."

Lời nói vừa rơi xuống, nụ cười trên mặt Thuỷ Lộc lập tức cứng ở trên mặt.

Đã nói là kính già yêu trẻ?

Đã nói là quản gia?

Ngươi coi ta là trâu cày à?

Nhưng Thuỷ Lộc cũng không dám phàn nàn với Triệu Khách, vì vừa quay đầu lại, đã thấy trên tay Triệu Khách lại xuất hiện một cây huyết chùy, đang lạnh nhạt liếc nhìn đầu hắn ta như đang suy nghĩ.

Cây búa này chỉ là một cây búa bình thường, nhưng mùi máu tươi dính trên đầu búa lại khiến Thuỷ Lộc sợ mất mật.

Oán khí dày đặc phía trên càng khiến Thuỷ Lộc cảm thấy đỉnh đầu lành lạnh, nói thầm: "Đây là phải gõ chết bao nhiêu người, mới tạo ra oán khí dày đặc như thế?"

Lúc này Thuỷ Lộc mới nhớ tới, người thanh niên trước mắt cũng không phải thanh niên ưu tú năm gạch có văn minh có lễ phép, mà là một đại ma đầu ăn tươi nuốt sống.

Bình Luận (0)
Comment