Ngoại trừ đài luyện công, Triệu Khách lại quy hoạch xung quanh một chút, tuy chỉ có kích cỡ vườn rau xanh, nhưng từ từ sẽ được.
Nhưng điều khiến Triệu Khách thấy đau đầu là phải làm thế nào để kiếm tiền, hắn rất thiếu điểm bưu điện, thiếu tới mức nào?
Chỉ cần tính toán chi phí tiêu xài tiếp theo là biết.
Đầu tiên là thôn phệ tem, mặc kệ có sử dụng kỹ năng của Sử linh hay không đều tiêu hao điểm bưu điện.
Từ lần trước tiêu hao điểm bưu điện đã biết, đây chắc chắn là một khoản chi tiêu lớn.
Nhìn tình hình hiện tại, trong thời gian ngắn không có cách nào thôn phệ tất cả con tem.
Cho nên, ít nhất trong không gian khủng bố tiếp theo, hắn vẫn cần không ít điểm bưu điện để duy trì tiêu hao tem.
Sau đó, vườn rau xanh này thật sự hơi bé, linh khí cũng không đủ duy trì hắn tu luyện.
Đương nhiên, hắn cũng lười tu luyện, nhưng ít linh khí như vậy vẫn khiến Triệu Khách lo lắng cho một trận vận động kịch liệt trong tương lai, liệu có bị hắn tiêu hao sạch sẽ hay không.
Cho dù hắn không tiêu hao, không có linh khí mới rót vào cũng sẽ chầm chậm tiêu tán.
Điều này khiến hắn không thể không thêm một số con tem, thỉnh thoảng tăng thêm linh khí mới cho Đại Hạ đỉnh.
Số tiền này cũng coi như ít hơn hai cái trước, nhưng tính ra cũng cần rất nhiều điểm bưu điện.
Hình như từ khi hắn bước vào người đưa thư trung cấp, số tiêu hao điểm bưu điện đột nhiên tăng lên, đã đến trình độ mà Triệu Khách nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trong nháy mắt, Triệu Khách đột nhiên hiểu rõ, vì sao những người đưa thư trung cấp đó lại nhiệt tình với những đại lão bản cửa hàng Quỷ thị thường xuyên cung phụng như thế.
Xem ra đều là thiếu tiền.
Nhìn điểm bưu điện trong sách tem của hắn nghèo đến mức vang lên leng keng.
Thậm chí Triệu Khách đã không nhớ rõ, lần trước nghèo như vậy là chuyện xảy ra khi nào.
Trong lúc nhất thời, Triệu Khách đột nhiên nhận ra kiếm tiền là việc gấp nhất hiện nay.
Nơi nào kiếm lời nhiều nhất?
Đương nhiên là Quỷ thị.
Cái khác không dám nói, cứ lấy Hồng Yên quán làm thí dụ, Triệu Khách đoán lượng giao dịch một ngày tuyệt đối là một món của cải khổng lồ.
Dù so ra cửa hàng khác ở Quỷ thị kém Hồng Yên quán, cũng tuyệt đối không kém đến mức nào.
Cho nên chỗ kiếm tiền, ngoại trừ Quỷ thị thì không còn nơi nào khác nữa.
Nhưng vấn đề là hắn phải kiếm tiền như thế nào.
Như lần trước bán quần lót?
Triệu Khách lắc đầu, không nói đến loại trò lừa gạt này đã dùng một lần, người ta sẽ không mắc lừa nữa, bản thân Triệu Khách cũng không mạo hiểm như vậy nữa.
Nhưng không bán quần lót, hắn còn gì tốt hơn để bán?
Huống hồ, hình như muốn mở cửa hàng ở Quỷ thị cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nói cách khác, phương hướng khách hàng mà hắn nhằm vào, hoặc là người đưa thư hạ cấp bình thường, hoặc là đến hội giao dịch Hồng Yên quán, bán cho những người đưa thư trung cấp đó.
Nhưng bán cái gì? Đây là một vấn đề khiến Triệu Khách nhức đầu.
Triệu Khách suy nghĩ, gọi ra sách tem bắt đầu cẩn thận đảo qua.
Đến cuối cùng, ánh mắt Triệu Khách khóa chặt hai con tem “Hắc công xưởng” và “Đại bổ đương quy”.
Triệu Khách khẽ nhếch lông mày, vỗ đùi: "Có rồi!"
Ở bên kia Thuỷ Lộc còn đang thi pháp vận chuyển tảng đá xanh, bị Triệu Khách rống to một tiếng suýt nữa khiến đá xanh nện vào đầu mình, lúc nhìn lên Triệu Khách đã đi rồi.
Thấy thế, ánh mắt oán khí của Thuỷ Lộc nhìn chằm chằm đài luyện công do đá xanh xếp thành.
"Nguyền rủa ngươi! Nguyền rủa ngươi! Nguyền rủa ngươi! Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi..."
Thuỷ Lộc lặng lẽ thề, hắn ta nhất định phải sống lâu hơn tên vương bát đản này, chờ ngày nào đó hắn già rồi không đi được nữa.
Hắn ta sẽ đẩy xe lăn, để hắn nhìn hắn ta chiếm lấy gia sản của hắn, đến lúc đó tay trái một cây nhân sâm, tay phải lại ôm một cây nhân sâm.
Trong ánh mắt oán hận của hắn, hắn ta nhất định phải nhai kỹ nuốt chậm ăn sạch sẽ, không để lại cả một chiếc lá cho hắn.
Nghĩ tới đây, trong mắt Thuỷ Lộc lóe ra ánh sáng hy vọng, tưởng tượng đến ngày đó, hắn ta giơ hai tay lên cao cao, ôm ấp không khí khắp nơi.
"Của ta, của ta, đều là của ta!"
Thuỷ Lộc ngước nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, như đã thấy ngày đó đến.
Một bên khác, sau khi Triệu Khách rời khỏi Đại Hạ đỉnh, thời gian cũng không còn nhiều lắm.
Tuy không phải chỗ ngồi thương gia, nhưng chỗ ngồi hạng nhất cũng không quá kém.
Ít nhất sẽ không chen chúc, có thể để hai chân ngươi có không gian hoạt động.
Đối với người đi đường dài, chỗ ngồi hạng nhất tuyệt đối không thể thiếu.
Ngồi lên xe, Triệu Khách lấy ra bản cổ tịch mà bà ngoại Liêu Thu cho hắn từ trong sách tem, bắt đầu cẩn thận lật xem từng tờ một.
Quyển cổ tịch này có vẻ đã rất lâu năm, lúc Triệu Khách lật giấy cũng phải cẩn thận, sợ không cẩn thận sẽ xé rách sách.
Bên trong ghi chép rất nhiều sự tích liên quan tới tu luyện Đạo gia, không có công pháp, không có giới thiệu gì đặc biệt, nghiêm túc chỉ là một dạng tự thuật như kể chuyện xưa, ghi chép lại cảm ngộ và cố sự của một vị đạo nhân nào đó trước khi tọa hóa phi thăng.
Nhưng Triệu Khách vẫn nhìn say sưa ngon lành, sau khi xem kỹ một hai cố sự, Triệu Khách phát hiện dường như trong tất cả đạo thống Trung Hoa, tử vong là con đường phải trải qua khi thành đạo.