Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1233 - Chương 1233. Bị Phát Hiện!

Chương 1233. Bị phát hiện! Chương 1233. Bị phát hiện!

Nhưng cặp đèn kia quá chói mắt, khoảng lại xa, ngũ giác của hắn không thăm dò được, thấy thế Triệu Khách khẽ cắn môi, lần mò đi ra từ trong đống đổ nát.

Không trực tiếp nhích tới gần, Triệu Khách cẩn thận đi đường vòng, đi vòng quanh Tiết Đào.

Quay đầu nhìn lên, chỉ thấy con hàng này ngơ ngác ngồi ở đó, vẻ mặt buồn bực ngán ngẩm hoàn toàn không giống dáng vẻ bị mê hoặc.

Suy nghĩ, Triệu Khách dứt khoát gọi ra Quỷ hổ, ngón tay chỉ về phía Tiết Đào đang ngồi ngẩn người ở chỗ đó: "Đi! Đánh hắn!"

Quỷ hổ nghe vậy, quay người cất bước đến gần Tiết Đào.

Tiết Đào như bị điếc, căn bản không nghe được tiếng Quỷ hổ cất bước xông tới.

Cho đến khi Quỷ hổ nhắm thẳng vào đầu Tiết Đào, cạch cạch cạch đấm một hồi, kết quả Tiết Đào không có việc gì, hai cánh tay Quỷ hổ lại bị nện đến biến dạng.

Dù sao từ lần trước Quỷ hổ bị vỡ vụn, đến bây giờ còn chưa được tăng lên, cũng chỉ rắn chắc hơn sắt thép tầm thường một chút, còn không bằng viên đá kia của Triệu Khách, có thể mang tới cảm giác cho Tiết Đào.

Thấy thế, Triệu Khách không khỏi híp mắt lại, gọi Quỷ hổ về, ngẩng đầu nhìn hai cái đèn trên đỉnh đầu, trên mặt sinh ra một vòng tàn khốc, lấy ra khẩu súng năng lượng từ trong sách tem, nhắm thẳng vào cái đèn lớn trên đỉnh đầu, bắn hai phát pằng pằng.

Hai chùm sáng năng lượng phá không mà tới, trong nháy mắt nổ tung trên hai cái đèn lớn.

Trong chốc lát, ánh sáng mạnh trước mắt dập tắt khiến bốn phía lập tức chìm vào một mảnh mờ tối.

Tiết Đào vốn đang rất nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trước, nhưng theo ánh sáng ảm đạm, nước sông gì đó, cá lớn béo khoẻ gì đó, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa.

Thay vào đó, trước mặt là một đống đổ nát hỗn độn.

Tiết Đào tỉnh táo lại, nhìn tay mình trống rỗng, ngay cả cần câu cũng biến mất.

Thấy thế, Tiết Đào không khỏi thở sâu, nhảy dựng lên, giậm chân mắng to: "Mả mẹ nó, cá của ta sắp cắn câu rồi!"

Vừa dứt lời, chỉ thấy trong bóng tối phía trước có một tia sáng yếu ớt dần sáng lên.

Tia sáng rất yếu ớt nhưng cũng đang không ngừng tăng cường, có một lần sẽ có lần thứ hai, nguồn sáng giống thế không ngừng sáng lên trong bóng đêm, như là từng đốm lửa nhỏ nhanh chóng thiêu đốt xung quanh.

Càng ngày càng nhiều ánh sáng nhạt sáng lên, dần lóe lên trong bóng đêm.

Dưới ánh sáng mạnh, hoàn cảnh xung quanh dần trở nên rõ ràng.

Cuối cùng Triệu Khách cũng thấy rõ ràng rốt cuộc hai cái đèn này là thứ đồ chơi gì.

Tuy đã thấy rõ ràng rốt cuộc vật kia là cái gì, nhưng trong lòng Triệu Khách cảm thấy hối hận với hành động vừa rồi của mình!

Ánh sáng mạnh chiếu sáng bóng tối như một vầng mặt trời, Tiết Đào trợn mắt há hốc mồm nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, trong lúc hoảng hốt còn chưa ý thức được mình đang ở chỗ sâu trong đống đổ nát.

Tiết Đào lung lay cần câu tự chế căn bản không tồn tại trên tay, thét to: "Lớn như vậy, làm sao ăn!!"

Lời nói rơi xuống, Tiết Đào cảm thấy sau lưng mình bị thứ gì đó lôi lên, cả người bay ngược ra sau.

Không đợi Tiết Đào hiểu rõ là cái gì.

"Ba ba ba ba!"

Trước mắt có một bàn tay lớn tát thẳng vào khuôn mặt của hắn ta.

"Tỉnh không!"

Sau khi tát mạnh một trận, Triệu Khách chỉ cảm thấy bàn tay đau rát, nghĩ thầm con hàng này không chỉ đầu cứng rắn, ngay cả da mặt cũng cứng y như tảng đá.

Sau một trận tát, Tiết Đào không cảm thấy đau đến mức nào, nhưng lúc thấy Triệu Khách, tinh thần Tiết Đào lại chấn động, hai tay một phát bắt được cánh tay Triệu Khách, vui vẻ nói: "Đã tìm được ngươi rồi, nhanh đi theo ta, ta đặc biệt tới cứu ngươi, đã đủ tốt rồi chứ."

Triệu Khách nghe Tiết Đào nói lời này, không nhịn được trợn trắng mắt, không nói nhảm với hắn ta nữa, lôi kéo Tiết Đào nhanh chóng chạy đi trên đống đổ nát, nếu không chạy, bọn họ đều biến thành đồ ăn cho cá.

"Ầm ầm..."

Ánh sáng mạnh sau lưng càng ngày càng sáng, theo quái vật khổng lồ kia vặn vẹo, toàn bộ đống đổ nát cũng bắt đầu rung động.

Hắn vốn tưởng hai cái đèn lớn này, có lẽ là con mắt của quái vật nào đó.

Kết quả bắn hai phát, ai biết lại chọc ra một tên lớn như vậy, cao lớn như một tòa nhà mười tầng, trông giống như một con cá, nói chính xác có chút giống Thanh đạo phu.

Làn da màu xám đen không nhìn ra vảy cá, ngược lại mọc ra lít nha lít nhít râu dài.

Những nguồn ánh sáng đó lại không phải mắt cá, mà là bướu thịt trên những cái râu dài này.

Hai nguồn sáng trước đó, e rằng chỉ là mồi nhử của con cá lớn này, Tiết Đào không cẩn thận bị lừa, đứng tại chỗ, đi như thế nào cũng như bị nhốt trong núi sâu.

Đi khoảng hai ba ngày cũng không tìm ra cái gì, lại ăn sạch sẽ số đồ ăn ít ỏi trên người, thế là trong lúc buồn bực ngán ngẩm mới nghĩ đến câu cá, xem có thể bổ sung chút tiêu hao hay không.

Kết quả không hiểu sao tỉnh lại, bị Triệu Khách tát cho một trận.

"Ngươi còn uất ức??"

Triệu Khách nhìn ánh mắt uất ức của Tiết Đào, suýt nữa xách đao đâm hắn ta hai đao.

Không có hắn, tên này bị nhốt ở đây, không phải chết đói cũng biến thành đồ ăn của con cá sau lưng.

"Oanh!!"

Lúc này, theo tiếng ầm ầm sau lưng, chỉ thấy con quái ngư kia huy động thân thể, trôi nổi trong đống đổ nát.

Bình Luận (0)
Comment