Vẻ mặt Mai cửu cô khẽ thay đổi, lo lắng Triệu Khách giở trò trong quan tài, lập tức dùng ngón trỏ kết ấn, hô chú ngữ, nhìn Vạn Thọ quan chậm rãi mở ra một cái khe, Mai cửu cô thấy thế nhanh chóng đi vào trong quan tài xem xét.
Lúc này mới phát hiện, những bảo thạch và dạ minh châu vốn khảm nạm trong quan tài đã biến mất hết, quan tài đen như mực, khiến người ta vừa tiến vào, cũng vì ánh sáng phía ngoài quá kém, dẫn đến hình ảnh trong tầm mắt hơi tối tăm.
Nhưng Mai cửu cô lại nghe được trong quan tài có từng tiếng hít thở rất nhỏ, không chỉ là tiếng hít thở, dường như còn có mùi gì đó rất gay mũi, cẩn thận nhìn kỹ lại thấy một cái bóng mơ hồ đang tùy tiện ngồi ở phía trước quan tài.
Theo tầm mắt của Mai cửu cô dần rõ ràng, cặp mắt đen bóng như ngọc thạch kia lập tức trợn tròn.
Chỉ thấy phân thân Triệu Khách đang tùy tiện ngồi ở trong quan tài, khóe miệng nở nụ cười đắc ý khoa trương, như là hoàng đế ngồi trên từng bình gas thật cao.
Đầu ngón tay cầm một khối Lãnh hỏa thạch, nhìn sắc mặt như tro tàn của Mai cửu cô, mở ra cái miệng rộng kinh khủng, phát ra tiếng rống giận dữ bén nhọn.
Phân thân của Triệu Khách nhếch miệng lên, trong ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, nhẹ nhàng thổi Lãnh hỏa thạch cầm trên tay.
"Oanh!"
Một đoàn người Triệu Khách chưa chạy được bao xa, đã nghe thấy sau lưng có tiếng nổ mạnh điếc tai nhức óc.
"Ôi chao, bảo bối của ta!"
Nghe thấy tiếng ầm ầm này, Thuỷ Lộc chỉ thiếu đặt mông ngồi dưới đất, toàn bộ trái tim đều lạnh một nửa.
"Đại gia, không phải chỉ là một cái quan tài à, thân thể ngài tốt như vậy, trong chốc lát cũng không dùng được, đến mức đó sao?"
Tiết Đào mở miệng khuyên nhủ, nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu, trong lòng Thuỷ Lộc càng cảm giác khó chịu, quay đầu tức giận nói: "Lăn đại gia ngươi, lão tử trong coi bốn đời người nhà bọn họ, từ triều Thanh đến dân quốc chỉ vì cỗ quan tài này, ngươi còn nói ta có đến mức đó hay không?? Ngươi trông coi cho ta đi!"
Tiết Đào nghe xong lập tức lắc đầu, nói đùa, đừng nói bốn đời, làm không tốt hắn ta còn chưa đưa tiễn đời đầu tiên, bản thân đã tiến vào quan tài trước một bước.
"Bớt nói nhảm, ngươi về trước đi."
Lúc này, Triệu Khách cắt ngang Thuỷ Lộc đang khóc tang, nổ tung với trình độ này còn không giết được Mai cửu cô.
Sau đó, chưa chắc hắn có thể bảo vệ Thuỷ Lộc chu toàn, dự định để hắn ta về Đại Hạ đỉnh trước.
Thuỷ Lộc cũng hiểu điều này, nhưng trong lòng tức không nhịn nổi, ngẩng đầu hỏi Triệu Khách: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có nắm chắc xử lý được nàng không?"
Triệu Khách im lặng một lát như đang suy nghĩ, nói: "Tám phần mười."
"Tám phần mười!"
Nghe được lời này, đôi mắt Thuỷ Lộc không khỏi sáng lên, trong lòng yên tâm, đi đến phía trước nhìn ánh lửa đằng xa, càng nghĩ càng giận, nâng lên một thanh yêu khí hô: "Mai cửu cô, quan tài của tổ tông ngươi nổ!!!"
Giọng nói đinh tai nhức óc, chỉ cần không phải kẻ điếc, cách xa một chút cũng có thể nghe rõ ràng.
Chỉ thấy Thuỷ Lộc kéo một đợt cừu hận, nhanh chóng để Triệu Khách đưa hắn ta vào Đại Hạ đỉnh.
"Ngươi thật sự có tám phần mười??"
Thấy Thuỷ Lộc biến mất, Tiết Đào không nhịn được mở miệng dò hỏi.
Triệu Khách liếc nhìn hắn ta, lắc đầu nói: "Tám phần mười sẽ ngoẻo."
Lúc Triệu Khách nói chuyện còn lấy ra một quả cầu sinh mệnh từ trong ngực, quả cầu sinh mệnh này không phải ai khác chính là Lưu Gia.
Vừa rồi hắn chỉ dùng một chiêu giả, trên thực tế là dùng Phệ hồn thuật rút đi linh hồn của Lưu Gia ở trên xác chết.
Kế hoạch lần này có thể thành công, cũng may có nàng dám liều chết diễn kịch, nếu không thể khiến loại người như Mai cửu cô thả lỏng cảnh giác, thật sự quá khó khăn.
Thì ra, ngay từ đầu Lưu Gia chỉ là ngụy trang, Triệu Khách biết Mai cửu cô này rất giỏi về tâm kế, nếu không sao có thể thiết kế ra nhiều bẫy như vậy, hại chết người một nhà Phù Sinh, lại đổi trắng thay đen tu thành Quỷ siêu sinh, sau cùng còn lừa Vương Vi bị nàng thôn phệ.
Cho nên lúc Lưu Gia chủ động đi ra, Triệu Khách biết nàng muốn làm gì, cho nên cực lực phối hợp với nàng.
Lấy ra thân thể trước đó của Lưu Gia từ trong Đại Hạ đỉnh.
Đây là thân thể nguyên bản mà Triệu Khách hứa hẹn trả lại cho Lưu Gia, có lẽ có thể khôi phục lực chiến đấu cho nàng.
Nhưng điều khiến Triệu Khách khó xử là, Lưu Gia chỉ có thân thể, không có đầu.
Tuy hắn có thể dùng Đồ phu chi hạp dễ dàng chế tác cái đầu nhưng hiện tại không có thời gian nữa, Triệu Khách đã nghe được tiếng rống giận dữ của Mai cửu cô ở nơi xa.
"Ôi chao, không phải chỉ là cái đầu à, chỗ ta có một cái!"
Dường như nhận ra sự khó xử của Triệu Khách, Tiết Đào trực tiếp lấy ra một cái đầu người từ trong balo sau lưng mình, trực tiếp đặt đầu người lên thân thể Lưu Gia, khỏi phải nói đầu người đặc biệt phù hợp.
Sau khi đặt lên, chỉ thấy một tầng vật chất màu đen đang nhanh chóng hòa làm một thể với thân thể của Lưu Gia.
"Sao cái đầu này trông quen mắt thế??"
Có trời mới biết sao Tiết Đào lại lấy ra một cái đầu, mấu chốt là đặt cái đầu này vào lại hoàn toàn phù hợp với chỗ đứt gãy ở cổ, thậm chí chủ động dung hợp với vết thương.