Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1431 - Chương 1431 - Lão Thiết, Ngươi Xem Ta Có Trâu Bức Không!

Chương 1431 - Lão thiết, ngươi xem ta có trâu bức không!
Chương 1431 - Lão thiết, ngươi xem ta có trâu bức không!

Thậm chí bây giờ hắn ta không có tâm trạng quan tâm nơi này có phải khu bom mìn hay không, Tiết Đồng sau lưng có đuổi theo hay không, cởi quần, cúi đầu nhìn.

Heo mập khóc...

"Không thấy!"

Heo mập quá béo, trong hiện thực hắn ta cũng không béo như vậy, nhưng lần ngụy trang này vẫn hơi quá mức với hắn ta.

Cái bụng quá lớn, cúi đầu xuống chỉ có hai ngọn núi lớn cùng một chỗ nhô cao, khom lưng cũng không nhìn thấy chim cút nhỏ của mình.

Heo mập suy nghĩ, cảm thấy vẫn nên hàm súc một chút, quay đầu nói với Triệu Khách: "Lão thiết, ngài xem ta có trâu... Bức không!"

Triệu Khách: "???"

"Oanh!"

Còn chưa chờ Triệu Khách hiểu rõ rốt cuộc Heo mập có ý như thế nào, trước mặt đột nhiên bị một luồng ánh sáng mạnh bao bọc.

Một hoạt thi vừa hay giẫm chân lên địa lôi, theo một đạo hồ quang điện chói mắt, phạm vi khoảng năm mét xung quanh lập tức bị khí hóa, ngay cả cặn bã cũng không còn.

Trong lòng hai người Triệu Khách và Heo mập run lên, một cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ khiến trên trán hai người đổ mồ hôi lạnh.

Hiện tại bọn họ đang đứng trong khu vực bom mìn.

Trước đó hắn đóng vai Metz thi hành nhiệm vụ, Triệu Khách nghe từng nghe tên lùn Tuluka nhắc tới nơi này, nơi này là một khu vực bom mìn.

Thật sự không ngờ, địa lôi được chôn giấu trong khu bom mìn sẽ có uy lực lớn như vậy.

"Chúng ta rời khỏi khu bom mìn rồi hả?"

Heo mập lập tức quên mất đau đớn dưới hông, cẩn thận nhìn xung quanh, không tự chủ được rút ngắn khoảng cách với Triệu Khách.

Nếu thật sự đặt chân xuống, đến lúc đó chim cút hay không chim cút gì đó đều biến thành cặn bã.

Triệu Khách nhìn xung quanh, trong lòng cũng không yên tâm, "Chắc là... Có lẽ... Không biết."

"Đệt!"

Heo mập mắng một câu, suy nghĩ một chút lại lấy ra một thứ từ trong sách tem, là một cái lồng màu vàng.

Nhìn đạo cụ trên tay, trên mặt Heo mập xuất hiện vẻ thịt đau: "Thua thiệt lớn, lần này đúng là đổ máu nặng, bệnh thiếu máu."

Nhưng vì đề phòng chuyện chẳng may hắn ta vẫn nhịn đau kích hoạt cái lồng trên tay.

Sau khi kích hoạt, chỉ thấy cái lồng gắn vào trên đầu hai người, hình thành một cái lồng ánh sáng màu vàng rất yếu ở trước mặt hai người.

Triệu Khách thử đưa tay ra chọc mấy lần, cảm giác rất cứng rắn, yên lặng giơ ngón tay cái với Heo mập: "Trâu... Bức!"

"Cút, lão tử không có ý này?"

Thật ra Heo mập rất muốn mở chân ra, để Triệu Khách cẩn thận xem xét cho hắn nhưng không mở miệng nổi.

Hắn ta là sắt thép thẳng nam! Thuần nam nhân.

Hiện tại gà trong đũng quần rất đau, cảm giác như là gãy xương, đau đến mức Heo mập đổ mồ hôi lạnh, lấy ra một bình bạch phiến từ trong sách tem, đổ một ít ra tay, hít một hơi thật mạnh.

Hắn ta thở sâu, cảm giác đau đớn lập tức suy yếu rất nhiều.

Mặc dù là độc phẩm, nhưng thứ đồ chơi này lại là thuốc giảm đau vô cùng tốt với người đưa thư.

Về phần tác dụng phụ, dù sao mỗi lần trở về hiện thực đều sẽ khôi phục, cho nên cũng không sợ cảm thấy khó chịu gì.

Lại nói với thể phách của người đưa thư, dù hút mỗi ngày cũng không xảy ra chuyện gì, nhiều lắm chỉ là hơi nghiện.

Nhưng ai quan tâm chứ, có quỷ mới biết mình còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không.

"Khu bom mìn!"

Tiết Đồng cách đó không xa nhíu mày, trên tay không còn nhiều thi điểu lắm, trước đó bị Triệu Khách đóng băng một nhóm, cắt một nhóm, số lượng còn lại không đủ sinh ra sự uy hiếp với Triệu Khách.

Nhưng điều này cũng không làm khó được Tiết Đồng.

"Hừ! Ta còn tưởng ngươi rất thông minh, chỉ chút thủ đoạn này? Thật sự thất vọng!"

Tiết Đồng nhíu mày, không phải vì khu bom mìn quá khó giải quyết, mà là cảm thấy Triệu Khách quá ngu.

Một tên ngu xuẩn thế này, sao có thể là giả thể của mình, đây là đang gián tiếp sỉ nhục mình??

Số lượng hoạt thi biến dị thật sự không nhiều lắm, nhưng hoạt thi phổ thông muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Không phải ngươi trốn trong khu vực bom mìn à?

Lão tử liền san bằng khu bom mìn.

Chỉ thấy lúc Tiết Đồng nói lời này, đã bắt đầu thả lít nha lít nhít hoạt thi từ trong Đại Hạ đỉnh, cứ như đổ rác từ trong hồ lô, liên tục không ngừng đổ ra.

Heo mập thấy vậy trên trán đổ mồ hôi lạnh, liếc mắt về phía Triệu Khách vặn hỏi: "Ngực to, đây là năng lực của ngươi?"

Triệu Khách không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Triệu Khách quyết tâm không để lộ ra con tem hoàng kim Đại Hạ đỉnh này, một cái Mộng tưởng bảo thạch đã gây ra rắc rối lớn như vậy, đừng nói đến đây là một con tem hoàng kim.

Nếu để lộ chuyện này ra, sau này hắn phải làm sao bây giờ?

Lần này là Liệp Cẩu đoàn, lần sau thì sao, nếu lần sau là người mạnh hơn cả Liệp Cẩu đoàn thì sao?

Triệu Khách không có lòng tin, cũng không thể mỗi lần đều gọi lão bà đến chùi đít cho hắn, rất tổn thương lòng tự tôn.

Huống hồ, có đôi khi lão bà cũng không dễ dùng.

Triệu Khách nghĩ đến đây, vô thức kéo đũng quần ra, cúi đầu nhìn chỗ kia của mình.

Heo mập đứng bên cạnh thấy thế, vẻ mặt lập tức trở nên không tốt lắm.

"Xông về phía trước cho ta!"

Tiết Đồng chỉ về phía Triệu Khách, trong chốc lát rất nhiều hoạt thi trước mắt bắt đầu xông về trước.

"Làm sao bây giờ, hiện tại chúng ta còn đi nữa không?"

Phía trước không ngừng có ánh sáng mạnh nổ tung, khiến Heo mập không thể mở nổi mắt.

Bình Luận (0)
Comment