Heo mập vỗ vai lão Lục, lão Lục thì nắm thật chặt tay Heo mập.
"Ngươi không sao chứ."
"Ta không sao."
"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt."
Thấy dáng vẻ hỏi han ân cần của hai người, không biết còn tưởng hai người là hảo hữu nhiều năm không gặp.
Ngay lúc người phía sau muốn đi tới, đột nhiên thấy sắc mặt hai người đồng thời thay đổi, Heo mập nhấc chân đạp một cái.
Trong nháy mắt nhấc chân đã thấy trước mắt lóe lên tia sáng lạnh, một thanh trường đao đột nhiên bị lão Lục rút ra từ trong xe đẩy, hung ác chém vào trước ngực Heo mập.
"Phốc!"
Trong lúc nhất thời máu tươi vẩy ra, ở ngực Heo mập một trận gai đau nóng bỏng, thân thể lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Hắn ta lăn trên mặt đất một vòng, nhìn đoàn vận khí màu trắng trên tay, xoay người bỏ chạy.
Một kích thành công, theo lý đương nhiên lão Lục sẽ không thả Heo mập chạy đi, nhưng hiển nhiên lão Lục đã đánh giá thấp sự âm hiểm độc ác của Heo mập.
Dường như trong khoảng thời gian này cảm động lây, đã khiến Heo mập hiểu rõ sự đau khổ của lời tuyên bố không gà.
Heo mập mạnh mẽ liều mạng bị lão Lục chặt một đao, nhưng một đạp này lại dồn hết sức lực.
Người khác là đá mu bàn chân, Heo mập là mũi chân hướng lên trên, góc độ xảo trá mạnh mẽ, đạp mạnh một chân vào dưới hông lão Lục, theo một tiếng "cạch" vỡ vụn, con ngươi lão Lục đều muốn lồi ra từ trong hốc mắt, bị đá lên cao một thước từ đất bằng.
Hắn ta suýt nữa quăng cả đao trên tay ra ngoài, trong lúc nhất thời cũng không quan tâm tới Heo mập.
Thân thể lão Lục đột nhiên ngã quỵ dưới đất, khuôn mặt vặn vẹo cực độ, trên mặt mất sạch vẻ hồng hào, tái nhợt như tờ giấy trắng.
Trong lúc nhất thời cũng không đứng lên nổi, chứ đừng nói đến đuổi theo giết Heo mập.
Chỉ thấy Heo mập nhanh chóng lao ra từ cửa hông, vừa chạy vừa mắng.
"Ngươi là đồ ba ba rùa, đã phát hiện còn coi lão tử là lá chắn bằng thịt."
Tình cảnh đột ngột xuất hiện trước mắt khiến cả đám người trong phòng nghiên cứu trợn mắt hốc mồm, hoàn toàn không biết đến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi đám người Cổ Đằng quay đầu nhìn, lại phát hiện vacxin phòng bệnh bồi dưỡng ra được đã biến mất.
"Có trộm!" Trong chốc lát, Cổ Đằng giật mình, có lẽ không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại vacxin phòng bệnh biến mất, điều thứ nhất mà hắn ta nghĩ đến là kéo còi báo động.
Chỉ thấy Cổ Đằng lao lên một bước kéo còi báo động.
Trong lúc nhất thời, còi báo động vang lên.
"Mẹ nó! Tê..."
Lão Lục gắng gượng chống đỡ đứng lên, đau nhe răng nhếch miệng, cúi đầu nhìn đũng quần bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn, lại bị đá đến chảy cả máu.
Sơ ý một chút đã chịu thiệt thòi lớn khiến lão Lục gần như phát điên.
Hiện tại còi báo động kêu vang, lại thấy mục tiêu của bọn họ cũng chính là ống vacxin phòng bệnh kia đã biến mất.
Lão Lục tức giận giậm chân, cầm trường đao trên tay đuổi theo vết máu trên đất.
"Hôm nay dù ngươi chạy đến chân trời góc biển, lão tử cũng phải chặt ngươi, Chân Thần cũng không cứu được ngươi, ta nói!!!"
Lão Lục điên cuồng mắng chửi, nhưng tên Heo mập này vô cùng xảo quyệt, vừa rồi vỗ vai đối phương đã rút đi một đoàn vận khí từ trên người lão Lục.
Mặc dù vận khí của lão Lục không được tốt nhưng vận khí của giả thể lại không tệ, dù sao cũng nằm không thu hoạch được sự tẩm bổ từ bản thể, thực lực tăng nhiều, tất nhiên vận khí sẽ không kém.
Nhưng lúc này vận khí của lão Lục bị Heo mập im hơi lặng tiếng một hơi rút sạch tất cả.
Lão Lục còn chưa đuổi theo được mấy bước đã cảm thấy đau đớn khó nhịn, cúi đầu lại thấy phía dưới đã sưng lên!
"Đệt!"
Thấy thế, lão Lục chỉ có thể coi như thôi, lấy ra bộ đàm nói: "Ta gặp giả thể của Ngũ ca, đến trợ giúp ta."
"Vacxin phòng bệnh đâu?"
Trong bộ đàm truyền đến giọng nói từ tính khàn khàn, nếu lúc này Heo mập ở đây chắc chắn sẽ nghe ra được đó là giọng Ngao Liệp.
Không, nói một cách nghiêm khắc chắc là giọng của giả thể Ngao Liệp.
Lão Lục nghe vậy vô thức nhìn thoáng qua rãnh bồi dưỡng, không khỏi cau mày nói: "Không thấy! Chắc bị giả thể Ngũ ca lấy mất."
"Được, lão Thất, lão Tam đã đi!"
Cắt đứt máy truyền tin trên tay, khuôn mặt lão Lục đen sì, nhìn thoáng qua đũng quần của mình.
Lúc này mới ngắn ngủi chưa đến một phút, phía dưới sưng đỏ lợi hại, đau đến mức lão Lục không cầm nổi cây đao trên tay.
Hắn ta cầm đao chỉ vào đám người Cổ Đằng: "Các ngươi, gọi bác sĩ đến xem cho ta một chút!"
Đám người Cổ Đằng ngạc nhiên, trong lúc nhất thời nhìn nhau cũng không có động tác gì.
Thấy thế, hai con ngươi lão Lục híp thành một đường thẳng, cười lạnh một tiếng, giơ lưỡi đao trên tay lên, chém ra một đao lạnh lẽo.
"Phốc!"
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lạnh lẽo, chờ lấy lại tinh thần, một bác sĩ trung niên bên cạnh Cổ Đằng đã rầm một tiếng ngã xuống đất, đầu người lăn ùng ục ục đến trước mu bàn chân của mọi người.
Hình ảnh máu me đầm đìa không hề đáng kể với những bác sĩ này, nhưng nhìn đầu đồng nghiệp trước kia của mình bị cắt đi, đã kích thích giác quan của mọi người một cách sâu sắc.
Cũng không biết ai phát ra một tiếng rít, trong chốc lát mọi người bối rối muốn chạy.
"Ầm!"