Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1492 - Chương 1492 - Ta Cần Cái Gậy Sắt Này Để Làm Gì!

Chương 1492 - Ta cần cái gậy sắt này để làm gì!
Chương 1492 - Ta cần cái gậy sắt này để làm gì!

Nhưng lúc này một tiếng súng ầm vang khiến thể xác và tinh thần của mọi người lạnh lẽo, không tự chủ được ngã nhào xuống đất.

Thì ra sau khi lão Lục chém ra kiếm khí vừa rồi, động tác quá lớn chạm vào vết thương, hắn ta đau đến sắc mặt xanh lét, suýt nữa đánh rơi thanh đao.

Cũng may bên hông còn mang theo một khẩu súng lục mới trấn áp được mọi người.

Họng súng chỉ vào đám người Cổ Đằng, chỉ thấy trong mắt lão Lục lóe ra lửa giận không cách nào ngăn chặn như một đầu dã thú bị thương: "Gọi bác sĩ đến, nhanh lên!"

Bị họng súng lạnh băng chỉ vào, mọi người cảm thấy tê cả da đầu, phần lớn bọn họ đều là bác sĩ và nhân viên nghiên cứu khoa học, tuy mỗi ngày tiếp xúc với cái chết, không có nghĩa lúc cái chết nhìn về phía bọn họ, bọn họ có thể bình tĩnh tự nhiên.

Bị họng súng lạnh băng chĩa vào, ai cũng lo lắng người tiếp theo bị bắn chết là mình.

Chỉ thấy Cổ Đằng do dự một chút, vẻ mặt rất khó xử: "Bệnh viện chúng ta chỉ có một bác sĩ ngoại khoa bí niệu."

"Nhanh gọi người đi ra!" Trên trán lão Lục đổ mồ hôi lạnh, đã sắp không đợi được nữa.

Đám người Cổ Đằng nhìn nhau, sắc mặt không đành lòng chỉ xác chết không đầu trên mặt đất nói: "Vừa bị ngươi giết!"

Lão Lục ngạc nhiên, nhìn xác chết trên đất một chút: "Mả mẹ nó!"

"Phù phù phù..."

Tiếng thở dốc nặng nề vang vọng trong hành lang bệnh viện.

Đẩy ra cánh cửa cách ly màu trắng, chỉ thấy Heo mập dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài, có thể nghe được trong lúc Heo mập phi nước đại còn không ngừng chửi rủa Triệu Khách: "Nếu lão tử lại tin ngươi, lão tử là chó nuôi."

Nhưng khi Heo mập lại đẩy ra cánh cửa cách ly màu trắng trước mặt, hình ảnh trước mắt khiến Heo mập đột nhiên dừng bước.

Ánh mắt nghi ngờ nhìn thoáng qua cánh cửa cách ly sau lưng, lại nhìn cánh cửa cách ly phía trước không xa giống như đúc cánh cửa ở sau lưng hắn ta.

Heo mập không khỏi nhíu mày, chỉ thấy Heo mập lùi lại từng bước, áp sát thân thể vào cửa phòng, lấy ra một cây chủy thủ từ trong sách tem, nhẹ nhàng vạch một cái dọc theo cửa phòng bằng gỗ.

"Ông!"

Lưỡi dao chất gỗ phát ra một tràng tiếng vang chói tai trên cửa phòng.

Nhưng cẩn thận nghe, tiếng động này không chỉ truyền tới từ cửa phòng sau lưng mình, trên cánh cửa cách ly ở một chỗ khác của hành lang cũng truyền đến tiếng vết cắt bén nhọn.

"Đáng chết! Dị không gian của lão Tam!" Thấy thế, Heo mập không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.

Vừa rồi chỉ lo chửi mắng Triệu Khách, hồn nhiên không chú ý tới hắn ta đã lặp đi lặp lại con đường này ba lần.

Hắn ta quá quen thuộc với những thành viên Liệp Cẩu đoàn này, sau khi những giả thể này hấp thu thực lực bản thể, thực lực tăng nhiều, dù chỉ có thể phát huy ra 50% thực lực của bản thể, với trạng thái hiện tại của hắn ta cũng không thể đối phó.

Thứ khiến hắn ta cảm thấy đau đầu nhất là dị không gian của lão Tam.

Đây không tính là năng lực hệ không gian chân chính, vì nó cần mục tiêu tự lao vào cạm bẫy mới có thể phát động được.

Ví dụ như một cánh cửa phòng, hoặc là một cốc trà, thậm chí có thể là một đôi giày.

Thần không biết quỷ không hay bày ra cạm bẫy, sau khi bị phát động, cũng trong tình huống không hề phát hiện bị cuốn vào dị không gian.

Chỉ thấy Heo mập cẩn thận kiểm tra xung quanh một chút, trong lòng lại khẽ thở phào một hơi.

"Cũng may tên này không kế thừa một năng lực khác của Thu Thủy cô nương kia, nếu không phối hợp lại, hiện tại lão tử đã sớm là một xác chết."

Lúc trước, lần đầu tiên Triệu Khách bị Liệp Cẩu đoàn truy sát, lão Tam đã bố trí dị không gian sát trận ở ngoài cửa, chỉ cần lúc ấy Triệu Khách hoảng hốt chạy bừa ra ngoài...

Dùng những từ ngữ thịnh hành trong tiểu thuyết mạng, quyển sách này có thể kết thúc.

Hiện tại, tuy mình bị nhốt ở chỗ này, nhưng Heo mập cảm thấy mình vẫn còn có cơ hội.

Tuy cơ hội không lớn, nhưng đáng để bản thân buông tay đánh cược một lần.

Nghĩ tới đây, Heo mập không khỏi thở sâu để bản thân dần tỉnh táo lại, cẩn thận lấy ra một thứ từ trong sách tem.

Dựa vào ánh sáng mờ tối trong hành lang, có thể thấy thứ trên bàn tay Heo mập là một cái tiền xu lớn khoảng bàn tay.

Cầm tiền xu ở trong lòng bàn tay, một tay khác lấy ra Gatling và hòm đạn từ trong sách tem, kề sát thân thể của mình vào trên vách tường, lẳng lặng chờ đợi.

"Còn đang giãy giụa! Ha ha!"

Cách một cửa phòng, một nữ nhân trông ngoài ba mươi tuổi và một người trung niên đứng ở nơi đó, dù chỉ cách một cánh cửa phòng nhưng khoảng cách giữa đôi bên lại như rất xa.

Nếu Triệu Khách ở chỗ này, sẽ nhận ra người trung niên trong đó, chính là giả thể lão Thất Liệp Cẩu đoàn đi theo bên cạnh giả thể Clarice của hắn.

Vì Liệp Cẩu đoàn sử dụng “Quy tắc chi chương” thay đổi một ít quy tắc, tiện để bọn họ có thể chuyên tâm bắt Triệu Khách.

Lão Thất lại là người đầu tiên bị Triệu Khách dùng đánh lén để giết chết.

Sau khi lão Thất chết, tất nhiên giả thể của hắn ta cũng không bị “Quy tắc chi chương” trói buộc, có thể tự do đi ra từ vị diện của quân đoàn bạo động.

Triệu Khách cũng có ấn tượng sâu sắc với hắn ta.

Lúc này lão Thất đi tới, từ bên hông mình quất ra hai thanh hắc sắc dao găm.

"Ta đi giải quyết hắn."

Bình Luận (0)
Comment