Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1493 - Chương 1493 - Ta Cần Cái Gậy Sắt Này Để Làm Gì! (2)

Chương 1493 - Ta cần cái gậy sắt này để làm gì! (2)
Chương 1493 - Ta cần cái gậy sắt này để làm gì! (2)

Lão Thất cất bước đi lên phía trước, dự định tự giải quyết Heo mập, tiện để Ngũ ca được giải phóng từ trong vị diện.

"Để lại người sống, quan trọng nhất là vacxin phòng bệnh!" Nữ nhân bên cạnh nhắc nhở, dù sao vacxin phòng bệnh mới là mục đích quan trọng nhất của quân đoàn bạo động bọn họ.

Lão Thất đã tuổi trung niên nhưng tính tình vẫn rất sốc nổi, nhếch miệng cười một tiếng gật đầu: "Hiểu được!"

Ngay lúc lão Thất chuẩn bị bước vào dị không gian giải quyết Heo mập, đột nhiên lỗ tai khẽ động, ánh mắt nhìn về phía sau lưng.

"Ồ!" Nữ nhân bên cạnh quay đầu, chỉ nghe trong hành lang sau lưng phát ra một tràng tiếng vang khác lạ "ầm, ầm".

Chỉ thấy một lưỡi đao quen thuộc thò ra từ ngã rẽ khiến vẻ mặt hai người thả lỏng.

Ngay sau đó lại thấy lão Lục cầm trường đao trên tay, sải từng bước chân khoa trương đi ra từ ngã rẽ.

"Lão Lục, thương thế của ngươi..."

Ánh mắt lão Tam nhìn về phía dưới hông lão Lục, chỉ thấy dưới hông một mảnh máu đỏ, trong ánh mắt không khỏi sinh ra vẻ quái dị.

"Tê!"

Đứng vững bước chân, lão Lục thở sâu, ánh mắt nhìn về phía Heo mập, trên khuôn mặt tái nhợt như giăng kín mây đen.

Gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch như chôn một con rắn độc dưới làn da, trong mắt bắn ra ánh sáng tàn nhẫn, môi mím thật chặt như muốn cắn chảy ra máu.

Oán độc, tức giận, ngoài ra mang theo một chút hưng phấn không kịp chờ đợi, muốn rút gân lột da đầu Heo mập này.

"Lục ca, thương thế của ngươi không sao chứ?"

Lão Thất đứng bên cạnh cố nén ý cười trên mặt, dù cố gắng tỏ ra mình không quan tâm nhưng nụ cười trong lúc lơ đãng đã bán đứng trong lòng hắn ta đang cười trên nỗi đau của người khác như thế nào.

Lão Lục nhìn như không thấy điều này, đổi lại bình thường đã sớm chửi nhau với lão Thất.

Nhưng hôm nay tình huống hơi biến hóa, chỉ thấy hai tay lão Lục siết chặt trường đao, có thể thấy trên lưỡi đao hợp kim màu đen phát ra tiếng run rẩy rất nhỏ.

"Cắt!"

"Cắt??" Lão Thất nghe vậy ngạc nhiên, cúi đầu nhìn đũng quần Lục ca nhà mình, lại quay đầu nhìn thoáng qua vẻ quỷ dị trên mặt Tam tỷ.

Hiển nhiên hai người đều không ngờ lão Lục lại kiên quyết như vậy.

Đối mặt với sự ngạc nhiên của hai người, lão Lục không giải thích thêm: "Đều đã gãy mất, ta cần gậy sắt để làm gì, cắt!"

Nói xong đưa tay chỉ Heo mập: "Giữ lại một hơi cho ta!"

Tuy lão Lục cố hết sức kiềm chế, nhưng vẫn không che giấu được sát ý trong giọng điệu.

Lão Thất thấy thế, biết Lục ca nhà mình đã hận tên sau lưng tới cực điểm.

Ngẫm lại cũng đúng, dù sao đây là mệnh căn của nam nhân, nam nhân không có tiểu JJ còn có thể trở thành nam nhân? Đổi lại hắn ta cũng sẽ có tâm trạng giống vậy đi.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt lão Thất thu liễm rất nhiều.

"Yên tâm, giao cho ta."

Chỉ thấy lão Thất nói xong, hai tay cầm ngược dao găm, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong không khí, im hơi lặng tiếng, đi không dấu vết.

Điều duy nhất có thể kết luận hắn ta đã tiến vào, là cửa phòng trước mặt phát ra tiếng động rất nhỏ.

"Két..."

Tiếng cửa phòng mở ra rất nhỏ, lại trở nên rất trong trẻo trong hành lang tối tăm tĩnh mịch.

"Đến rồi!"

Heo mập mở mắt ra, trong đôi mắt đỏ bừng kia lấp lóe một luồng ánh sáng lạnh yêu dị, nhưng chẳng mấy chốc hắn ta lại nhắm mắt, lẳng lặng đứng ở nơi đó nhắm mắt dưỡng thần, người không biết còn tưởng tên này ngủ thiếp đi.

Trong hành lang tĩnh mịch trống trải không có một chút tiếng gió nào, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy chỉ thở ra một hơi cũng để lại dấu vết.

Lúc này chỉ thấy Heo mập nhẹ nhàng nhếch mũi lên, thân thể đột nhiên nhào về phía trước, một tay khác giơ Gatling nhắm thẳng vào vách tường bên trái quét bắn xuyên qua.

"Phanh phanh phanh phanh..."

Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc của súng ống, cứ như lúc ăn tết có người thả một chuỗi pháo điếc tai trong hành lang nhà ngươi.

Trong tốc độ ánh sáng, một bóng đen lăn một vòng trên mặt đất, hiện ra bóng dáng của mình, trên mặt không khỏi sinh ra vẻ khác lạ.

Thuật ẩn nấp của hắn ta hoàn toàn hòa thành một thể với xung quanh, không thể bị đối phương tuỳ tiện nhìn thấu.

"Là khứu giác!"

Lão Lục phía sau cửa híp mắt, thấy thế không khỏi tại thầm nhủ trong lòng.

Cho dù năng lực ẩn nấp có tốt cũng không có nghĩa vĩnh viễn không hô hấp, cương thi lại có cảm giác rất bén nhạy với hô hấp người sống.

Dù yếu ớt cũng không thể chạy khỏi khứu giác của Heo mập.

Thấy lão Thất lộ ra bóng dáng, đương nhiên Heo mập sẽ không dừng lại bổ sung là người hướng dẫn chuyên nghiệp, nói cho lão Thất biết bí mật của cương thi, mà là giơ khẩu Gatling trên tay quét bắn qua lão Thất.

"Ngu xuẩn!"

Thấy hành động của Heo mập, bóng dáng lão Thất đột nhiên một phân thành hai, hai bóng dáng một trái một phải vây quanh ám sát về phía Heo mập.

"Quỷ ảnh sát!" Trong lòng Heo mập giật mình, chẳng những không thay đổi phương hướng họng súng với sự thay đổi này, ngược lại nhanh chóng nhắm khẩu Gatling trên tay ngay dưới chân mình.

Trong chốc lát, theo tiếng kim loại va chạm, bóng dáng lão Thất nhảy ra từ trên mặt đất, dao găm trên hai tay đã cắt ra.

"Quả nhiên, vẫn là hành động kiểu cũ này."

Nhìn lão Thất lại bị mình ép phải xuất hiện thêm lần nữa, trên mặt Heo mập không khỏi lộ ra nụ cười châm chọc, thật sự quá quen thuộc.

Bình Luận (0)
Comment