Heo mập gần như hiểu rõ năng lực của lão Thất như lòng bàn tay.
Nhưng lão Thất lại không hiểu rõ năng lực của Heo mập, vì Heo mập mới thật sự là bản thể.
Cho dù đã bị giả thể phân đi năng lực, nhưng giả thể cũng không rõ rốt cuộc năng lực thật sự của Heo mập là cái gì, đây chính là ưu thế của Heo mập.
Đương nhiên, ưu thế này rất yếu ớt, cũng may là lão Thất, nếu đổi lại là đám biến thái lão Nhị, Ngao Liệp, chút thông minh vặt này căn bản không đáng chú ý.
Dù là như thế, Heo mập vẫn rất bị động.
Vì lão Thất trước mặt không chỉ là một giả thể bình thường, mà là giả thể đã hấp thu một bộ phận năng lượng của bản thể, đạt được một lần tăng lên về chất.
Chỉ thấy bóng dáng lão Thất lúc ẩn lúc hiện ở trong bóng tối.
Heo mập hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm để ra tay, cái giá của một lần sai lầm là bụng Heo mập bị lão Thất đâm một dao.
Đây cũng không phải thân thể đầy mỡ ban đầu của Heo mập, mà là một dao thật sự cắt ra cơ bắp, đâm xuyên qua nội tạng.
"Đệt!" Heo mập mắng to một tiếng, một chân đạp ra sau lưng.
Nhưng kết quả cũng không đạp trúng lão Thất, ngược lại đột nhiên cảm giác cánh tay đầy ánh sáng.
Gatling cồng kềnh mang theo một bàn tay lớn màu đen, "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
"Làm cho gọn gàng vào!"
Ngoài cửa, lão Lục thấy cảnh này, hưng phấn nắm chặt nắm đấm của mình, không tự chủ được tiến lên một bước.
Kết quả bước chân hơi lớn, suýt không đứng vững ngã xuống đất.
Cũng may lúc này lão Tam đứng bên cạnh tay mắt lanh lẹ, một phát bắt được cổ áo lão Lục.
Mặc dù đã ba mươi tuổi, nhưng mày nhăn lại, vẻ mặt nghiêm túc cũng có vài phần phong cách của nữ lãnh đạo cao ngạo lạnh lùng.
Một tay khác đỡ cánh tay lão Lục: "Ngươi gấp cái gì, đợi chút nữa sẽ giữ lại một hơi cho ngươi, để ngươi tra tấn hắn từ từ."
"Cảm ơn Tam tỷ."
Lão Lục nắm thật chặt tay lão Tam, điều này khiến lão Tam cảm thấy hơi không thoải mái nhưng trong lòng cũng không để ý, còn tưởng lão Lục quá kích động.
Nhưng lúc này chỉ thấy lão Lục đột nhiên ngẩng đầu, trên mi tâm bắn ra một tia sáng lạnh lẽo chói mắt như là chớp giật, đâm vào mi tâm lão Tam.
Trong nháy mắt, trong đầu lão Tam vang lên một tiếng vù vù kịch liệt, cả đầu biến thành một đoàn hồ dán.
Vội vàng không kịp chuẩn bị như căn bản không dự đoán được đồng bạn bên cạnh mình sẽ bất chợt ra tay với mình như thế.
Hơn nữa cách công kích lại bất ngờ như thế.
Chỉ thấy một tia sáng nhấp nháy chui vào trong đầu nàng, như đao nhọn muốn xé rách ý thức trong não nàng.
Con tem “Tinh thần bộc phát” này là tem bạch ngân vừa thu hoạch không lâu, cuối cùng đã thể hiện ra giá trị của nó trong tay Triệu Khách.
Năng lực đặc thù 1: Tinh thần chi mang
Tiêu hao 12 điểm bưu điện tiến hành công kích tinh thần với mục tiêu.
(Chú thích: Tinh thần của ngươi càng kiên cố, cường độ công kích tinh thần càng lớn.)
Lấy đau khổ mà hắn đang phải chịu, trải qua sự gia trì của con tem “Lão binh”, lúc phát động uy lực Tinh thần chi mang không biết được tăng lên bao nhiêu cấp độ.
Tia ánh sáng bạo phát ra khiến nữ nhân trước mắt mất hồn một lúc ngắn ngủi, tuy hiệu quả không kéo dài quá lâu nhưng đã đủ với Triệu Khách, hai tay cầm ngược chuôi đao phát động “Tân dậu đao pháp”.
Đao kiếm hướng lên trên, bóng dáng Triệu Khách trở nên mơ hồ trước mặt nữ nhân, một đạo đao khí chữ T chém một phát vào ngực nữ nhân đối diện.
Cảm giác đau đớn sắp bị chém rách ở trước ngực khiến lão Tam tỉnh táo lại từ trong hỗn độn, nhưng tiếng hét tức giận trầm thấp sau lưng lại khiến cả người nàng lạnh băng.
"Đột phá!"
Năng lực đặc thù của Tân dậu đao pháp bị phát động, lưỡi đao như sao chổi trong bóng đêm, một đao xuyên thủng lồng ngực của nữ nhân, một đao giết chết.
Trong nháy mắt thấy lưỡi đao đâm xuyên qua tim mình, đồng tử lão Tam đột nhiên biến thành màu trắng xám, một luồng lực lượng đặc thù khiến thời gian xung quanh nhanh chóng ngưng đọng.
Một cảm giác quen thuộc trào ra trong lòng Triệu Khách, Triệu Khách thật sự quá quen thuộc với cảm giác khi thời gian ngưng kết.
Nhưng trong hai con ngươi Triệu Khách lại lóe ra ánh sáng xảo trá, chỉ thấy bóng dáng Triệu Khách cũng từ từ mơ hồ trong thời gian ngưng kết.
Lúc xuất hiện lại lần nữa đã ở ngã rẽ hành lang.
Chỉ thấy Triệu Khách đứng đằng sau khe cửa ở ngã rẽ, lấy ra một cây chủy thủ.
Lại nói cây chủy thủ này là một món đạo cụ của bản thể lão Thất, Không gian chi chủy.
"Quả là thế, năng lực khống chế thời gian của ngươi chỉ có thể dùng ở một khu vực chỉ định nào đó đúng không!"
Triệu Khách nhìn thời gian xung quanh nữ nhân trước mặt bị ngưng kết, dường như tất cả đều thuận lợi như dự đoán của hắn.
Mặc dù đối phương có năng lực hệ thời gian, nhưng so sánh với Cơ Vô Tuế có thể thoải mái khống chế thời gian, thậm chí tùy ý xuyên thẳng qua trong trục thời gian, vị trước mắt kém xa.
Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự giống như Cơ Vô Tuế, hắn đừng hòng vùng vẫy nữa.
Nên chơi gái thì chơi gái, nên ăn thì ăn, sau đó tìm nơi non xanh nước biếc rửa sạch cổ chờ chết, vậy sẽ thoải mái hơn chút.
Dù sao chỉ có trải qua một lần giãy giụa, Triệu Khách mới biết rõ nỗi khổ của giãy giụa.