Nhưng Metz chưa từng trách mắng hắn ta vì việc này, ngược lại lôi kéo hắn ta đi uống rượu.
Cho nên Tuluka có ấn tượng quá sâu sắc với khẩu súng này, trong nháy mắt thấy khẩu súng này, hốc mắt người lùn ướt át, chỉ chợt thoáng qua lại trở nên đen kịt, tiếp theo dấy lên lửa giận không thể ngăn chặn.
"Đệt tổ tông ngươi!"
Lần này Tuluka cũng không sử dụng hai khẩu súng, mà là lấy ra hai thanh loan đao màu xanh đậm.
Cùng lúc lưỡi đao ra khỏi vỏ, ngọn lửa màu xanh lam như giòi trong xương bò lên hai tay Tuluka, châm lửa trên làn da của hắn ta.
"Tế hiến kỹ!"
Triệu Khách cau chặt lông mày, thông qua đồng tử phụ có thể thấy rõ ràng, ngọn lửa màu xanh này đang điên cuồng thôn phệ sinh cơ, huyết dịch, thậm chí là linh hồn của Tuluka!
E rằng loại năng lực Tế hiến kỹ này chỉ có thể xuất hiện ở chỗ người đưa thư.
Nói cách khác, có thể Tuluka là giả thể của một người đưa thư không biết tên nào đó, chỉ là chết khá sớm mà thôi.
Tất nhiên Tuluka không thể dùng tem tế hiến hoặc là điểm bưu điện để kích thích năng lực như người đưa thư, cho nên cái giá để kích hoạt năng lực tất nhiên cũng chỉ có một, đó là sinh mệnh!
Đối mặt với sát ý điên cuồng của Tuluka, Triệu Khách nhìn thoáng qua khẩu súng bắn tỉa trên tay, trước ngực hơi chập trùng thu hồi khẩu súng bắn tỉa này, chậm rãi rút ra Tuyết Cơ Tử từ trong sách tem.
"Ngươi muốn chiến, thỏa mãn ngươi!"
Lưỡi đao ra khỏi vỏ, hàn sương lạnh thấu xương khẽ vuốt ve hai gò má không thay đổi trên mặt Triệu Khách.
Đồng tử phụ mở ra, đồng thời nhân cách Tức giận và Cao ngạo cũng bị Triệu Khách kích hoạt.
"Giết!"
Ngọn lửa đốt cháy thân thể của Tuluka, nhưng cơn đau lại không thể bao phủ cơn giận trong lồng ngực của hắn ta.
Trong đầu thoáng qua hình ảnh khi hai người chia tay, khóe miệng Metz nở nụ cười, hắn ta đã nói sẽ chờ ở khu vực phòng thủ.
Chỉ cần thấy được đạn tín hiệu, hắn ta sẽ đi tiếp ứng trước tiên.
Chờ đợi...
Một ngày, hai ngày, ba ngày, ngày nào Tuluka cũng ngồi chờ ở đỉnh cao nhất trong khu vực phòng thủ, chờ đợi tín hiệu đã ước hẹn từ trước.
Nhưng viên đạn tín hiệu kia lại không xuất hiện, lần chia xa đó đã khiến hai người cách biệt.
"Đinh tự nhị liên trảm."
"Nguyệt Lang tật bôn!"
Trong chốc lát bóng dáng hai người đột nhiên trở nên mơ hồ trong ánh đao.
"Ầm!" Ánh đao lạnh lẽo, theo đó là một tiếng kêu khẽ trong trẻo.
Triệu Khách lập tức cau chặt lông mày, nhìn chuôi đao cắm ở bụng hắn, hai đầu lông mày xuất hiện vẻ bất đắc dĩ, hơi nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt chuôi đao dùng sức đẩy về phía trước.
"Phốc!"
Theo lưỡi đao xuyên qua từng tấc, băng hàn lạnh thấu xương ở lồng ngực Tuluka lập tức theo dòng máu lan ra cả người hắn ta.
Một ngụm sương trắng phả ra từ trong miệng Tuluka, dường như Triệu Khách nghe được giọng nói yếu ớt của hắn ta: "Vì sao chưa trở về!"
Dưới sương trắng, ánh mắt Tuluka trở nên mông lung, trong con mắt tan rã mang theo vẻ mỏi mệt rã rời, dường như quay về ngày hắn ta vẫn đứng ở đỉnh cao nhất của phòng tuyến, chờ đợi đạn tín hiệu đã ước định từ trước
Nước mưa lạnh băng diễn tấu trên mặt của hắn ta, khiến tâm thần hắn ta căng cứng, không biết trận mưa lớn này có thể là ánh sáng đạn tín hiệu trong ấn tượng của hắn ta hay không.
Hắn ta không chớp mắt nhìn lên bầu trời, cảm giác bất lực, hoang mang, tuyệt vọng theo nước mưa tưới khắp cả người hắn ta, cọ rửa hy vọng cuối cùng trong lòng hắn ta.
Ngay lúc hai tròng mắt Tuluka tan rã, đột nhiên một đôi tay nóng rực khẽ vuốt ve trên vai hắn ta.
"Ta đã trở về!"
Giọng nói quen thuộc không biết là ảo tưởng hay là thật, hắn ta cố gắng muốn mở to mắt nhưng có lẽ hắn ta quá mệt mỏi, chiến tranh không ngừng như cơn mưa to liên miên nhiều ngày.
Hắn ta buồn ngủ, hơi lạnh, nhưng... Trở về thì tốt!
Nhìn lấy ánh mắt Tuluka trong ngực đóng băng, ngọn lửa sinh mệnh dần dập tắt.
Triệu Khách rất bất đắc dĩ, trong nụ cười khổ sở không diễn tả được là cảm giác như thế nào.
Hắn chậm rãi buông xác Tuluka trong ngực ra, bàn tay nhẹ lướt qua cặp mắt của hắn ta, để hắn ta nhắm mắt lại.
Hắn vốn định đưa Tuluka vào sách tem, chờ rời khỏi nơi này sẽ chôn cất hắn ta, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút cũng không thích hợp.
Hắn ta thuộc về nơi này, tín ngưỡng cũng ở nơi đây, có lẽ người thân của hắn ta cũng ở nơi đây.
Có lẽ chôn ở chỗ này mới là nơi trở về của hắn ta.
Chỉ thấy Triệu Khách đứng dậy, đưa tay rút ra đoản đao cắm ở bụng ném xuống đất.
Đổi đi nhân cách Cao ngạo, kích hoạt Tham ăn, đồng thời lấy ra một cái Bánh bao hoàng kim dược ở trong sách tem, đặt ở trong miệng không nhanh không chậm nhai nuốt.
Hai con ngươi nhìn chằm chằm về phía trước, thu hồi Tuyết Cơ Tử vào trong sách tem.
Chỉ thấy trên người Triệu Khách nhanh chóng bao trùm một tầng khôi giáp đen kịt, hai nắm đấm hơi nắm lại bắn ra hai thanh quyền nhận.
Dưới ánh sáng Nhật chước và Dạ thứ tản ra, có thể thấy Triệu Khách ẩn dưới lớp mặt nạ, đôi mắt kia đã táo bạo đến cực điểm.
"Còn có ai!"
Giọng nói không lớn nhưng truyền vào trong tai lại như hổ gầm, dường như người bước từng bước tới trước mặt cũng không phải người, mà là một con hổ ác tâm trạng không tốt, đang muốn giết người cho hả giận.