Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1588 - Chương 1588 - Kẻ Nghiện Thuốc Phát Điên

Chương 1588 - Kẻ nghiện thuốc phát điên
Chương 1588 - Kẻ nghiện thuốc phát điên

Cho dù một phú hào nào đó ngã sấp xuống, không cẩn thận cắm cây gậy của mình vào trong người một người mẫu, cũng có thể dùng trùng hợp để giải thích.

Cách hình dung này không ổn thỏa, nhưng tâm trạng hiện tại của Triệu Khách giống hệt người mẫu kia.

Kẻ nghiện thuốc trước mặt cũng là vị phú hào không cẩn thận ngã sấp xuống, khiến Triệu Khách có cảm giác bị cưỡng gian rất trùng hợp.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Triệu Khách, kẻ nghiện thuốc lại thể hiện vẻ mặt Phật hệ.

Vẻ mặt ngươi tin hay không thì tùy, dù sao lão tử tin.

Đối mặt với dáng vẻ vô liêm sỉ của tên giảo hoạt này, Triệu Khách yên lặng lùi lại một bước, một tay khác đẩy từ phía sau.

Theo làn váy trắng tung bay trước mặt, đôi mắt gian xảo của kẻ nghiện thuốc lập tức sáng lên.

Không thể không nói, dáng người của Y Nữ phối hợp với váy dài trắng thuần hoàn toàn là thiết bị hút con ngươi.

Cho dù một lão lưu manh mỗi ngày ngâm mình trong Hồng Yên quán như kẻ nghiện thuốc, cũng không nhịn được ánh mắt sáng ngời, trong lòng khen ngợi một câu, cực phẩm!

Đôi chân này… Hắc, ta có thể chơi một năm.

Ôi chao! Bờ mông này… Hắc, túi hơi tuyệt bản, cảm giác khi tông xe.

Hít! Ngọn núi này, không được, không được, sẽ mất mạng già.

Khuôn mặt này… Trong mắt kẻ nghiện thuốc đầy vẻ mong chờ, ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Y Nữ.

Trong tích tắc, thời gian như dừng lại một giây này.

“Mả mẹ nó!”

Ngay sau đó, mí mắt kẻ nghiện thuốc đột nhiên trợn lên, chỉ thấy cổ của hắn ta nghẹn lại, mặt mo đột nhiên trở nên đỏ bừng, một hơi không lên nổi, tẩu thuốc trên tay lập tức rơi xuống đất, tẩu thuốc phỉ thúy rơi vỡ nát.

Cũng may vào thời khắc mấu chốt, vị bạn xấu là Triệu Khách vẫn phát huy tác dụng, đẩy vai về phía trước, vung tay tát vào trên mặt kẻ nghiện thuốc.

“Ọe!”

Chỉ thấy kẻ nghiện thuốc bị Triệu Khách đánh ngã trên mặt đất, một đống lớn mắc kẹt trong cổ họng bị hắn ta nôn ra, nôn đến thở không ra hơi.

Khuôn mặt già nua kia từ đỏ đến trắng, nôn một lúc lâu mới thở nổi.

“Đây là bằng hữu của ta, chúng ta muốn trò chuyện một chút.” Triệu Khách cúi đầu nói với Y Nữ.

Mặc dù nữ nhân này rất ngây ngô, nhưng nhìn vẻ mặt của Triệu Khách và kẻ nghiện thuốc vẫn rất biết điều đi sang một bên.

Đương nhiên, nàng cũng không muốn đi xem cái gì, chỉ đơn thuần lo lắng nàng tiếp tục ở lại chỗ này, lão đầu này không nôn chết thì không được.

“Ôi chao, ngươi đi đâu tìm được một người như thế.”

Đưa tay lau nước bọt trên khóe miệng, kẻ nghiện thuốc vừa xoa mặt vừa nói với Triệu Khách.

Suýt nữa nôn cả cổ họng ra ngoài, nhớ lại hình ảnh Y Nữ mỉm cười với hắn ta, kẻ nghiện thuốc không nhịn được lạnh run.

Cảm giác trong dạ dày như bị người ta đánh mạnh một quyền.

“Xem ra ngươi cũng không phải người nơi này, ngươi vào bằng cách nào?” Triệu Khách không quan tâm câu hỏi của kẻ nghiện thuốc, nghe hắn ta nói như vậy, ánh sáng nghi ngờ trong mắt Triệu Khách càng rõ ràng hơn.

Lúc đầu, Triệu Khách còn tưởng kẻ nghiện thuốc bị nhốt ở chỗ này, nhưng bây giờ… Triệu Khách lại không nghĩ như thế.

Nếu kẻ nghiện thuốc cũng bị nhốt ở vùng đất bỏ đi giống hắn, sao lại không nhận ra Y Nữ.

“Sao lại vào đây? Còn không phải bị vị tổ tông là ngươi hại lão tử thê thảm sao.”

Trong lòng kẻ nghiện thuốc ân cần hỏi thăm tổ tông kẻ khởi xướng Triệu Khách một trăm lần.

“Còn có Hồng bà bà cũng là con mụ điên, lúc trước lão tử cũng không nói cho tên tôn tử này biết về việc vùng đất bỏ đi, là ngươi để lão tử đi khuyên hắn biết khó mà lui, làm xong việc rồi, ngươi không ban thưởng thì thôi đi, còn cắt một quả thận của lão tử.”

Nhưng kẻ nghiện thuốc chỉ dám âm thầm nói câu này ở trong lòng một chút, cho hắn ta mượn một trăm lá gan, hắn ta cũng không có can đảm nói ra, sợ bị Hồng bà bà biết được, trong chớp mắt đã kho hắn ta lên!

Thật ra lấy sự gian xảo của kẻ nghiện thuốc, sao có thể bị Triệu Khách tùy tiện nhìn ra sơ hở nhiều như thế, đây cũng vì kẻ nghiện thuốc bị ép đến không có cách nào.

Có câu nói quan tâm quá sẽ bị loạn.

Trên đường đi, trong đầu hắn ta chỉ nghĩ phải làm thế nào mời vị tổ tông này đi ra ngoài.

Có quá nhiều chi tiết căn bản không quan tâm suy nghĩ quá nhiều, kết quả không ngờ vừa gặp mặt đã bị Triệu Khách nhìn ra nhiều vấn đề như vậy.

Nhưng kẻ nghiện thuốc vẫn là kẻ nghiện thuốc, là người vô cùng gian xảo, con mắt linh lợi đảo quanh, cười nói: “Ha ha, huynh đệ, thật sự là duyên phận, gần đây ta gặp được một chuyện tốt ở Quỷ thị, đặc biệt phụ trách vùng đất bỏ đi, phát một số vật tư sinh hoạt.”

Kẻ nghiện thuốc nói xong, chỉ đống vật tư phía sau nói: “Ngươi xem, đám vật tư đó do ta vận chuyển, chuyện tốt để dưỡng già, rất khó tìm.”

Kẻ nghiện thuốc sợ Triệu Khách không tin, còn đặc biệt xòe tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một dấu ấn đặc biệt, đây là nô ấn mà kẻ nghiện thuốc đã nói với Triệu Khách trước đó.

Sau khi bị in dấu ấn này lên, từ nay bị Quỷ thị khống chế sự sống chết, cũng không cần tiếp tục tiến vào không gian khủng bố nữa.

Vì vậy, nô ấn này cũng là cách tốt nhất để thoát khỏi bể khổ với một vài người đưa thư.

Bình Luận (0)
Comment