Chỉ thấy Triệu Khách lắc hai chân, đạp rơi giày và tất, đồng thời gọi ra Vô Tướng kiếm kinh, kiếm khí ngưng ra ở đầu ngón tay tinh xảo như dao giải phẫu.
Thân thể khẽ khom lại, luồn kiếm khí như gai nhọn vào bàn chân, lưỡi đao cắt một cái dọc theo khe hở cổ chân Triệu Khách nhanh như cắt đậu hũ, cắt ra lớp da và cơ bắp một cách hoàn mỹ.
Cùng lúc đó, Vương Ma Tử treo ngược trên người Triệu Khách thấy Triệu Khách hoàn thành một đao, hai chân đã sớm dính đầu máu tươi đỏ thẫm.
Lúc này, chỉ thấy Vương Ma Tử híp mắt lại, nâng hai tay lên, nắm đấm thô kệch bộc phát ra từng tiếng vù vù bén nhọn trong không khí, đụng vào trên cặp huyệt thủ đang túm lấy cổ chân Triệu Khách.
Dưới lực va chạm mạnh mẽ, không khí giữa hai bên đột nhiên sinh ra sóng khí có thể thấy bằng mắt thường.
Da thịt nhỏ máu tí tách đã sớm tách ra khỏi cơ bắp, theo máu tươi như lớp dầu trơn mềm bị giật ra, kéo theo cả cặp huyết thủ kia rời khỏi cổ chân của Triệu Khách.
“Ôm chặt ta!” Triệu Khách kêu lên với Vương Ma Tử.
Tránh thoát cặp huyết thủ trên chân, lúc này Triệu Khách không quan tâm huyết nhục dưới lớp da chân lộ ra trong cơn gió lạnh, lại gọi ra Nhiếp nguyên thủ.
Hai bàn tay lớn màu vàng óng hút lấy không khí xung quanh, hai quả cầu khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường nổ tung trong Nhiếp nguyên thủ.
Trong chốc lát, một tiếng vù vù bén nhọn bộc phát ra trong không khí, làn sóng mãnh liệt nổ tung trong Nhiếp nguyên thủ kéo lấy thân thể hai người, khiến thân thể hai người hơi dừng lại giữa không trung, tốc độ rơi xuống lập tức chậm lại.
Thật ra cách này là Vương Ma Tử dạy cho Triệu Khách, theo lời nói của Vương Ma Tử, loại thần kỹ như Nhiếp nguyên thủ nằm trong tay Triệu Khách đúng là một sự chà đạp.
Lúc đối chiến với Triệu Khách trong rừng cây, hắn ta còn không quên truyền thụ thủ pháp Quyền cương ngoại phóng cho Triệu Khách.
Đồng thời để Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ thực hiện phương pháp này.
Tuy Nhiếp nguyên thủ không có lực lượng cường đại, nhưng năng lực thu lấy vạn vật lại có thể sinh ra sự oanh tạc sóng khí kinh người.
“Lại nữa!”
Vương Ma Tử trợn tròn mắt, nhìn độ cao của hai người không ngừng giảm xuống, trong lòng đã có sự tính toán thô sơ đại khái.
Nhiếp nguyên thủ bị Triệu Khách thôi động lại ngưng ra quả cầu khí kinh khủng, nhưng lần này Triệu Khách không vội vàng dẫn nổ quả cầu khí.
Chỉ thấy theo hai người không ngừng hạ xuống, trong lòng Vương Ma Tử lặng lẽ tính toán khoảng cách của bọn họ với mặt đất.
Theo rừng cây trước mặt bắt đầu rõ ràng, thậm chí Vương Ma Tử còn có thể thấy lá cây rậm rạp trong rừng cây: “Nổ!”
“Oanh!”
Tiếng nổ vang điếc tai, chỉ thấy sóng khí bị Nhiếp nguyên thủ đánh ra trước mặt hai người, ầm vang nổ tung.
Bị sóng khí va chạm trong khoảng cách gần như vậy, khiến Triệu Khách và Vương Ma Tử như quả bóng da bị đánh ngã, lăn một cái giữa không trung.
Lúc này, Vương Ma Tử đá một phát vào lưng Triệu Khách, khiến thân thể Triệu Khách ngã ngửa vào rừng cây, bản thân thì đập vào một phương hướng khác.
“Lạch cạch…”
Lá cây rậm rạp đập vào mặt, Triệu Khách vô thức dùng hai tay bảo vệ đầu của hắn, cố hết sức co người thành một đống.
Cũng không biết hắn đã đụng gãy bao nhiêu chạc cây, chỉ cảm thấy sau lưng “cạch” một tiếng, không biết đã đụng nát thứ gì, thân thể mới vững vàng ngừng lại thế rơi xuống.
Cảm nhận xương cốt cả người đau đớn từng cơn như đã gãy xương, trong lòng Triệu Khách lại có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn: “Bình an rơi xuống đất.”
Cũng như đám người kẻ nghiện thuốc đã nói, có trời mới biết sau mỗi một vết nứt là cái gì.
Nếu không phải hắn có Nhiếp nguyên thủ, không ngừng ngưng ra quả cầu khí giảm tốc độ rơi xuống của hai người, e rằng bọn họ vừa rơi xuống đất đã thành hộp.
Hắn đứng lên nhìn, phát hiện Vương Ma Tử cũng không ở quanh đây.
Lúc hai người tách ra, Vương Ma Tử đã đạp hắn một cái, thật ra cũng đang giảm bớt lực trùng kích mạnh mẽ cho hắn, nhưng dù vậy hắn vẫn ngã rất mạnh.
Lại nhìn xuống hai chân càng là máu thịt be bét thảm không nỡ nhìn, vốn đã bị bóc đi một lớp da, bị gió lạnh ở giữa không trung thổi một lúc, cảm giác như cầm quả cầu tơ thép cạo vào trong thịt.
Hắn lấy ra hai cái Bánh bao hoàng kim dược từ trong Không gian giới chỉ, đồng thời kích hoạt nhân cách Tham ăn.
Không thể không nói, nhân cách Tham ăn dùng rất tốt, sức khôi phục cường đại cộng thêm dược tính của Bánh bao hoàng kim dược, sau khi Triệu Khách nghỉ ngơi một chút đã có thể đứng dậy.
Trên chân cũng đã sinh ra một tầng da thịt mới tinh.
Đáng tiếc, không gian trong Không gian giới chỉ quá nhỏ, hắn cũng không đặt quần áo giày ở bên trong.
Lúc này chỉ có thể đi chân trần trên mặt đất, ánh mắt đánh giá rừng núi trước mặt, không nhìn thấy nghĩa trang đã được thấy trong vết rách từ trước đó.
Nhưng trong đám cỏ dại giữa núi rừng, lờ mờ có thể thấy được một số con đường nhỏ quanh co.
Điều này nói rõ, trong mảnh núi rừng này có người đi qua, thậm chí có thể thấy dấu móng ngựa trong vũng bùn trên con đường nhỏ quanh co.
Đáng tiếc, tem bản mệnh của hắn đã bị hủy, nếu không đứng trong mảnh rừng núi này, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy như cá gặp nước.
“Ma Tử!”