Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1624 - Chương 1624 - Cải Trang Thành Hòa Thượng (2)

Chương 1624 - Cải trang thành hòa thượng (2)
Chương 1624 - Cải trang thành hòa thượng (2)

Triệu Khách thử gọi một câu, giọng nói cũng không quá lớn, nếu Vương Ma Tử đang ở gần đây, với giác quan nhạy bén của hắn ta chắc chắn sẽ nghe được, nếu không đáp lại vậy cũng không ở quanh đây.

Suy nghĩ một chút, Triệu Khách dự định đi theo con đường nhỏ này xuống núi, lấy thân thủ của Vương Ma Tử, chắc chắn có thể bình an chạm đất.

Đi xuống núi trước lại nghĩ cách tìm hắn ta.

Chỉ thấy Triệu Khách đi dọc theo con đường nhỏ này, chậm rãi xuống núi.

Không có năng lực bị động bỏ qua địa hình của con tem “Lão binh”, tốc độ của Triệu Khách khi đi trên con đường nhỏ lầy lội này cũng chậm hơn nhiều.

Không khí trong núi rừng rất ẩm ướt, chưa đi được bao lâu quần áo trên người Triệu Khách đã trở nên dinh dính.

Tục ngữ nói, lên núi dễ xuống núi khó, Triệu Khách đi đường núi thế này cũng không thoải mái, đợi đến khi men theo con đường nhỏ xuống núi, mặt trời trên đỉnh đầu cũng đã xuống núi.

Sau khi rời khỏi đường núi là một con đường đất khá bằng phẳng.

“Cộc cộc cộc…”

Ngay vào lúc này, Triệu Khách đột nhiên nhíu mày, nhanh chóng trốn ở sau một gốc cây.

Kích hoạt Tham lam, chỉ thấy trong hai con ngươi của Triệu Khách sinh ra đồng tử phụ, cẩn thận nhìn một đội xe ngựa đi tới từ chỗ không xa sau lưng.

Hai hán tử cưỡi tuấn mã đi đầu cầm một cây cờ lớn, lá cờ nền đen chữ trắng, trên đó viết một chữ “Tiêu”.

Triệu Khách cẩn thận quan sát, chỉ thấy sau lưng còn có vài chiếc xe ngựa nữa, ánh mắt Triệu Khách tập trung vào một chiếc xe ngựa trong số đó, quan sát thật kỹ.

Chỉ thấy bốn góc xe ngựa treo một cái tiểu Phật bài, ngay cả nút thắt trên cương ngựa cũng dùng hoàng đồng tạo hình Quan Âm.

Thấy thế, trong lòng Triệu Khách khẽ động, xoay người lại, hắn trốn sau gốc cây đồng thời gọi ra Vô Tướng kiếm kinh cạo sạch tóc của hắn.

Sau một lúc lâu, chỉ thấy Nhiếp nguyên thủ quét qua, một tăng nhân mi thanh mục tú xuất hiện trên đường.

Chỉ đợi xe ngựa sau lưng càng ngày càng gần, không lâu sau Triệu Khách đã nghe được tiếng chân ngựa.

Chỉ thấy tên hán tử cường tráng cầm đầu điều khiển ngựa chặn ngang trước mặt Triệu Khách.

“Dừng lại!”

Ánh mắt hán tử đánh giá Triệu Khách, thấy quần áo rách rưới trên người Triệu Khách, dưới chân còn không đi giày, trên mặt không khỏi lộ ra chút khinh thường.

Lúc này, Triệu Khách ngẩng đầu lên, chắp tay trước ngực mỉm cười với hán tử cưỡi ngựa: “A di đà Phật, anh hùng cần gì cản đường đi của bần tăng.”

Khỏi phải nói, Triệu Khách cải trang thành hòa thượng, dường như từ trong ra ngoài đã biến thành một người khác, môi hồng răng trắng, vẻ ngoài đoan trang.

Hơn nữa, Triệu Khách đã tu luyện Bạch cốt quan tưởng pháp, càng là pháp nhập môn Phật gia chính tôn.

Dù ngày thường Triệu Khách không tu tập nhưng căn cơ đã thành, nói hắn cải trang thành hòa thượng, chẳng thà nói vốn dĩ hắn đã như vậy.

Vẻ ngoài tự nhiên mà thành, chắp tay trước ngực, trên người như mang theo một luồng Phật tính khiến lòng người yên tĩnh.

Hán tử lo lắng người trước mặt là thám tử của sơn tặc, đặc biệt giả vờ thành khất cái theo dõi trên đường, nhưng Triệu Khách vừa mở miệng đã xóa bỏ suy nghĩ trong lòng hán tử.

Hắn ta đã gặp đủ loại sơn tặc, một hàm răng trắng noãn thế này, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

Ngay cả người dân bình thường, chưa chắc có mấy người có được hàm răng sạch sẽ như thế.

Những tên sơn tặc trốn tránh trong núi bữa no bữa đói, sao còn có thời gian chăm sóc răng miệng.

Hơn nữa, trên người Triệu Khách có một luồng linh tính không giống bình thường, đám sơn tặc chỉ biết cướp bóc không thể nào so sánh được.

Chỉ thấy hán tử đơn giản hỏi thăm hai câu, đã nhanh chóng cưỡi ngựa quay về đội ngũ.

Sau khi cách rèm xe nói mấy câu với chiếc xe ngựa phía sau, chỉ thấy hán tử nhanh chóng quay lại: “Vị tiểu sư phụ này, ta thấy trời đã sắp tối, không bằng đi chung với bọn ta đi, lão gia nhà ta cũng là người tin Phật, cùng kết bạn lên đường cũng có thể quan tâm lẫn nhau.”

Chỉ nghe hán tử nói xong, xe ngựa phía sau đã chạy tới, rèm xe được vén lên, một lão đầu mặc áo dài màu nâu thò đầu ra từ trong xe.

Rèm vừa được vén lên, Triệu Khách đã ngửi được mùi khói nồng nặc trong xe.

“Tiểu sư phụ, hôm nay sắc trời đã muộn, chúng ta cùng tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”

Lão đầu nhìn Triệu Khách từ trên xuống dưới, tuy trên đầu Triệu Khách không có chấm nhưng trên người lại lộ ra một luồng linh tính, chỉ đứng ở nơi đó đã khiến trong lòng lão đầu có cảm giác thân thiết.

Càng nhìn càng cảm thấy đây là duyên phận.

“Như thế, cảm tạ thí chủ.”

Triệu Khách chắp tay trước ngực, trong phòng vui vẻ, trước tiên đi theo đám người này ở tạm một đêm, có việc gì chờ ngày mai lại nói.

Dù sao Triệu Khách cũng không hiểu rõ tình huống trong thần bí chi địa, Vương Ma Tử cũng mất tích.

Quan trọng nhất là, có những người này yểm hộ, hắn lại cải trang thành tăng nhân, dù thật sự gặp được người đưa thư cũng không cần lo lắng bị người ta nghi ngờ.

Lão đầu thấy thế cũng vui vẻ, còn đặc biệt mời Triệu Khách vào xe ngựa của hắn ta.

Có thể nhận ra lão đầu tuyệt đối là một tín đồ trung thành, sau khi mời Triệu Khách vào xe ngựa còn thỉnh giáo: “Còn chưa biết pháp danh của tiểu sư phụ là…”

“Bần tăng Viên Chân.”

Bình Luận (0)
Comment