Triệu Khách mỉm cười trò chuyện với lão đầu, trò chuyện mới biết lão nhân này gọi là Cổ Tam muốn đi Thanh Châu phủ, người bên ngoài là hộ vệ tiêu cục được hắn ta thuê về.
Sau khi trò chuyện một lúc, xe ngựa dừng lại, cả đám người dựng lều vải tạm thời, nấu cơm nấu nước.
Tuy hương vị không ra sao, nhưng một ngụm trà nóng hổi vẫn khiến Triệu Khách thấy hưởng thụ.
Hắn ngủ chung một cái lều vải bốn người, ngoại trừ hắn còn có ba tiêu sư tiêu cục.
Một lát sau, Cổ Tam đi tới, đưa một bộ quần áo cũ và một đôi giày cho Triệu Khách.
Sau khi Triệu Khách thay quần áo, nếu không nhìn kỹ có lẽ Vương Ma Tử cũng chưa chắc đã nhận ra hắn, về phần những người đưa thư không hề biết mặt hắn càng khỏi phải nói.
Nằm trong lều vải, ba tên tiêu sư còn lại lần lượt gác đêm.
Triệu Khách không cần phải gác đêm, sau khi nói đôi câu với hai gã tiêu sư khác đã nằm xuống.
“Cũng không biết bây giờ Vương Ma Tử như thế nào?”
Nghĩ đến Vương Ma Tử, Triệu Khách cũng không biết nên nói như thế nào, tuy tên này không còn năng lực nhưng thực lực vẫn không thể coi thường.
Chỉ có điều hiện tại đã mất tung tích, không biết tình huống như thế nào.
Trong lòng Triệu Khách không khỏi lau mồ hôi cho hắn ta, chỉ có thể nói cố hết sức tìm kiếm, thật sự không tìm được, hắn đành phải mặc kệ hắn ta trước đã.
Tuy nói câu này hơi ích kỷ, nhưng thời gian của hắn có hạn, không biết bây giờ tình huống bên lão gia tử thế nào.
Triệu Khách nằm trong lều vải, lấy ra ngọc bài từ trong Không gian giới chỉ.
Chỉ thấy ngọc bài lấp lóe, một sợi huỳnh quang lóe lên ở phía đông như đang nhắc nhở Triệu Khách đi về phía đông.
“Ngày mai lại xem thử, không được thì đi về phía đông trước!”
Triệu Khách thu lại ngọc bài, dự định ngày mai lại tính, hắn nằm trong đệm chăn suy nghĩ, xem ngày mai có nên mượn một con ngựa của Cổ Tam hay không.
Đột nhiên, một mùi hương gay mũi khiến Triệu Khách mở to đôi mắt đang khép hờ, nhẹ nhàng chống người lên, liếc mắt nhìn quanh.
Chỉ thấy trong lều vải tối đen, hai gã tiêu sư khác đã ngủ rất sâu.
Về phần bên ngoài lều vải, lại mơ hồ thấy được bóng dáng tiêu sư đang gác đêm.
Nhưng mùi hương gay mũi trong không khí lại càng ngày càng nồng, Triệu Khách rất quen thuộc với mùi hương này, chính là mùi dầu người.
Không phải thi dầu mà là dầu người, cẩn thận ngửi mùi hương gay mũi này có thể phân biệt ra bên trong còn có một mùi chua đặc biệt.
Dùng mỡ người sống luyện thành dầu trơn, cùng với luyện xác người chết thành dầu trơn có hương vị hoàn toàn khác nhau.
Triệu Khách có thể khẳng định sự khác biệt của hai bên.
Suy nghĩ một chút, chỉ thấy Triệu Khách yên lặng đứng lên, bước nhẹ nhàng đến rìa lều vải.
Ngón tay vẩy lên, nhẹ nhàng đẩy lều vải ra một khe hở, lạnh nhạt nhìn ra ngoài lều.
Trong doanh địa lấp lóe ánh lửa, ngoại trừ việc xung quanh thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu thì hoàn toàn yên tĩnh, vị tiêu sư phụ trách gác đêm ôm đao trong tay ngồi bên cạnh đống lửa, thỉnh thoảng lại lặng lẽ lấy ra một cái hồ lô từ trong ngực, mở nắp uống một ngụm.
Triệu Khách nhìn một lúc, không phát hiện chỗ nào không đúng, lại nhếch mũi khẽ ngửi, phát hiện mùi hương vừa rồi đã biến mất.
“Không có? Chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều?”
Triệu Khách do dự, đột nhiên nhìn về phía mu bàn tay của mình! Hắn phát hiện từng sợi lông tơ đang dựng đứng, cảm giác lạnh lẽo vọt tới từ sau lưng.
Sát cơ bén nhọn như một thanh kiếm sắc khiến cơ bắp sau lưng Triệu Khách căng cứng.
Hắn không quay đầu lại, ngón tay vô thức sờ soạng Không gian giới chỉ, nhẹ nắm lấy chuôi Tuyết Cơ Tử.
“Này, hòa thượng, ngươi làm gì đấy?”
Ngay lúc này, không biết tên tiêu sư đang ngủ đã lặng yên ngồi dậy từ lúc nào, lạnh lẽo nhìn bóng lưng Triệu Khách, không khỏi mở miệng gọi.
Triệu Khách ngạc nhiên quay phắt đầu lại, cảm giác sự lạnh lẽo vừa bao phủ sau lưng cũng đã biến mất không thấy bóng dáng.
Trong lều vải chỉ có Triệu Khách và tên tiêu sư tỉnh lại bốn mắt nhìn nhau, trong mắt mang theo vẻ đề phòng và hoang mang.
Ánh mắt Triệu Khách nhìn xung quanh, chợt nhét Tuyết Cơ Tử đang cầm trên tay về Không gian giới chỉ.
“Ta dự định đi nhà xí, nhưng…”
Triệu Khách nói xong lại chỉ rừng cây tối om bên ngoài.
“Quá tối, ta hơi không dám đi.”
Sau khi Triệu Khách nói vậy, tiêu không khỏi nhíu mày, ánh mắt quan sát Triệu Khách, chỉ thấy Triệu Khách cong người lại, hai chân kẹp chặt, xem ra thật sự buồn tiểu không chịu được.
Thấy thế, trong lòng tiêu sư vui vẻ, nói thầm: “Hừ, ta đã nói một hòa thượng trắng nõn thế này còn có thể gây chuyện gì.”
Nghĩ đến đây, chỉ thấy tiêu sư nhếch miệng cười một tiếng.
“Đi thôi, vừa hay ta cũng buồn tiểu, hai ta kết bạn.”
Nói xong tiêu sư chui ra từ trong chăn, thuận tay xách trường đao bên hông trên tay.
“Được được được!” Triệu Khách nhìn chằm chằm trường đao trên tay tiêu sư, híp mắt lại, trên mặt nở nụ cười, cẩn thận đi theo sau lưng tiêu sư ra khỏi lều vải.
“Đi thả nước tiểu.”
Tiêu sư đi ra lều vải, chào hỏi đồng bạn phụ trách gác đêm, dẫn theo Triệu Khách đi đến phía sau.
“Biết rồi, nhớ tiểu gọn một chút!”
Tên gác đêm gật đầu, ánh mắt mịt mờ nhìn theo bóng lưng Triệu Khách lại hiện ra một tia sáng, cười lạnh, cầm bầu rượu hồ lô đưa đến bên miệng uống một ngụm.