Trong núi rừng hoang vu này tất nhiên không có nhà vệ sinh gì đó, tùy ý tìm một chỗ giải quyết là được, nhưng vị tiêu sư trước mặt lại dẫn hắn đi hơi xa.
Lúc đầu Triệu Khách không để ý, trong lòng suy nghĩ luồng khí tức khiến hắn rùng mình là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngẩng đầu lên, lại thấy hai người vô thức đi xa như vậy, quay đầu nhìn chỉ lờ mờ thấy cái bóng mơ hồ của doanh địa, nếu đi thêm chút nữa e rằng không thấy cả bóng dáng.
Thấy thế, trong lòng Triệu Khách lập tức trở nên cảnh giác, ánh mắt cẩn thận liếc nhìn xung quanh.
“Nhanh lên!”
Thấy tốc độ của Triệu Khách bắt đầu chậm lại, tiêu sư không nhịn được mở miệng thúc giục.
“Nhưng… Không phải nơi này đã được rồi à?”
“Đi về phía trước một chút nữa, lão tử ị thối vô cùng, tối nay có muốn ngủ tiếp hay không, nhanh lên!”
Tiêu sư không nhịn được thúc giục.
Thấy thế, trong lòng Triệu Khách không khỏi thấy lạnh lẽo, hiển nhiên đối phương đã lười lừa gạt hắn thêm nữa, nơi này là đầu gió, đừng nói đi ị, dù có nấu cứt ở đây cũng không ai ngửi được.
Đối phương thúc giục hắn như thế, có thể thấy trong lòng đã mất kiên nhẫn
Triệu Khách không tiếp tục đi lên phía trước, mà đứng tại chỗ, cúi đầu: “Ta sắp… Sắp không nhịn được nữa.”
Tiêu sư quay đầu nhìn, thấy tên hòa thượng này không chịu đi về phía trước nữa, vẻ mặt trở nên hung ác nham hiểm, nhìn lên cảm giác khoảng cách với doanh địa đã khá xa, trong lòng suy nghĩ một chút thấy cũng không xê xích gì nhiều.
Hắn ta đi lên trước, trên vẻ mặt hung ác nham hiểm nở nụ cười rộng lượng chói mắt, đôi mắt híp thành một cái khe, gật đầu: “Cũng được, vậy thì ở đây đi.”
“Ôi chao, ta đã sớm không nhịn được.”
Chỉ thấy Triệu Khách nhanh chóng cởi quần, xoay người xả nước tiểu vào rễ cây, vừa đi vệ sinh vừa nói: “Không phải thí chủ cũng buồn sao, cứ tùy ý, đừng khách sáo.”
“Khách sáo?”
Tiêu sư ngạc nhiên, da thịt trên mặt run lên, nói thầm: “Ai mẹ nó khách sáo với ngươi.”
Ánh mắt đánh giá trên người Triệu Khách một chút, chỉ thấy đôi mắt tiêu sư híp thành một đường nhỏ, cười lạnh nói: “Được, vậy ta cũng không khách sáo nữa.”
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy tiêu sư đột nhiên rút ra trường đao, lưỡi đao cắt ra một tia sáng lạnh trong đêm tối, đâm một đao vào bụng dưới của Triệu Khách.
Lưỡi đao lạnh băng đâm xuyên ra từ sau lưng hắn, khiến thân thể Triệu Khách trở nên cứng đờ.
Ngay sau đó, chỉ thấy tiêu sư đạp một cái, tay rụt lại “phốc” một tiếng, máu tươi tràn ra theo vết đao khiến không khí lập tức tràn ngập mùi máu tươi.
“A! Ngươi… Vì sao ngươi…”
Thấy hòa thượng còn chưa chết, trong mắt tiêu sư lập tức lộ ra một luồng lệ khí, vác thanh đao trên bả vai: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào, hòa thượng, lúc đầu không có chuyện của ngươi, ai bảo ngươi đi theo.”
Triệu Khách nghe vậy không khỏi nhíu mày, ánh mắt đánh giá xung quanh một chút, sau khi xác định xung quanh không có trợ thủ, đôi mắt xảo trá kia nhanh chóng bị bóng đêm che giấu.
Lúc đầu, hắn lo lắng tên này còn có đồng bọn mai phục ở đây, Triệu Khách nhớ đến luồng sát khí mãnh liệt vừa rồi lại cảm thấy da đầu tê dại, không biết rốt cuộc đó là cái gì.
Nhưng lúc này xem không có liên quan gì với tiêu sư này.
A, đương nhiên, vị tiêu sư này cũng không phải người tốt lành gì, nhưng hình như cũng không phải nhắm vào hắn, nếu hắn nghĩ không sai, cũng nên nhắm vào vị phú thương Cổ Tam kia mới đúng.
Nghĩ đến đây, bắp thịt trên mặt Triệu Khách bắt đầu vặn vẹo, nhìn tiêu sư đang đi tới trước mặt, hai chân không ngừng lùi lại, hoảng sợ vặn hỏi: “Ta, ta, điều này liên quan gì với ta, e rằng thí chủ đã hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Vậy cũng không có hiểu lầm gì, chỉ là ngươi xui xẻo thôi, yên tâm đi, chờ chút nữa Cổ Tam gia cũng sẽ đi theo ngươi xuống dưới đó.”
Tiêu sư nói xong, chỉ thấy hắn ta giơ cao trường đao trên tay ra khỏi đầu, nhắm thẳng vào đầu Triệu Khách chém xuống.
“Phốc!”
Trong không khí có thể nghe được tiếng máu tươi nhỏ tí tách, một cái đầu người lăn xuống mặt đất, trên khuôn mặt hung hãn còn mang theo vẻ hoảng sợ.
E rằng trước khi chết, trong đầu còn đang suy nghĩ ánh vàng mà hắn ta nhìn thấy trong chớp mắt đó là cái gì.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Triệu Khách đứng lên từ dưới đất, chỉ thấy vết đao trên bụng hắn đã khép lại trong thời gian ngắn.
Nhìn xác chết của tiêu sư dưới đất, Triệu Khách cũng không khách sáo, đưa tay lục lọi trên xác chết một chút, lục lọi ra một chút bạc vụn ở trong túi tiền.
Ngoại trừ cái đó ra, cũng không thấy thứ gì đáng giá, nhưng ngón tay Triệu Khách sờ soạng, trên mặt vẫn nở nụ cười hài lòng: “Ít nhất cơ bắp của thân thể này không tệ.”
Hắn quăng xác chết này vào trong Không gian giới chỉ, chỉ thấy Triệu Khách cẩn thận xoay người quay về doanh địa.
Triệu Khách không hề có hứng thú với vị Cổ Tam gia kia, chết thì chết thôi, cũng không có nhiều liên quan với hắn ta.
Nhưng hắn bị người ta đâm một đao rất khó hiểu, Triệu Khách cũng không thể mơ hồ bỏ qua khoản nợ này.
Bước chân nhẹ nhàng, mặc dù không có tem năng lực gia trì, nhưng trong bóng đêm Triệu Khách vẫn khiến thân thể của mình hòa làm một thể với cảnh vật một cách hoàn mỹ.