Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1627 - Chương 1627 - Cổ Tam

Chương 1627 - Cổ Tam
Chương 1627 - Cổ Tam

Dưới khả năng ẩn nấp của Sắc dục, Triệu Khách trốn vào trong doanh địa, ánh mắt nhìn nóc lều có màu đỏ ở trong doanh địa, yên lặng lấy ra Tuyết Cơ Tử.

Triệu Khách nhớ kỹ hán tử cầm đầu đám tiêu sư cũng ở trong cái lều vải có đỉnh đỏ này.

Là hắn ta sắp xếp ba người tiêu sư kia ngủ chung với hắn đêm nay, e rằng cũng dự định loạn đao chặt hắn thành thịt vụn trong giấc mơ.

Nghĩ đến đây, bóng dáng Triệu Khách như một sợi gió chui vào trong lều vải của tiêu sư.

Nhưng sau khi bước vào lều vải quan sát, lại thấy trong lều vải không có ai.

“Không có người? Hay là…”

Nhìn bên trong lều vải lại không có một bóng người nào, trong lòng Triệu Khách sinh ra một cảm giác xấu, nhanh chóng đi vào trong lều vải.

Phát hiện trong doanh địa trống rỗng, căn bản không có người.

“Người đâu?”

Triệu Khách ngạc nhiên, doanh địa này lớn như vậy, tại sao không có người, không, còn có một người!

Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía đống lửa trong doanh địa, chỉ thấy Cổ Tam đang ngồi trước đống lửa, trên tay xoa nắn một chuỗi Bồ Đề châu.

Hạt châu bóng loáng tỏa sáng, lại lộ ra ánh sáng như chất ngọc trong đêm tối, theo ánh lửa lắc lư trên đống lửa, chỉ thấy biểu cảm trên khuôn mặt phì nộn của Cổ Tam giống với lửa trại lắc lư trước mặt.

Vẻ mặt thay đổi thất thường khiến người ta không nhìn rõ trong lòng tên này đang suy nghĩ điều gì, trên đống lửa treo một cái lồng hấp to, bên cạnh còn có một cái nồi sắt.

Triệu Khách nhìn lên, chỉ thấy dầu nóng trong nồi sắt đã bắt đầu sôi trào, nhếch mũi khẽ ngửi, mùi hương gay mũi khiến trong lòng Triệu Khách hơi dao động, ánh mắt không khỏi trở nên nghiêm túc: “Là ngươi!”

“Tiểu sư phụ, trời lạnh như vậy, có muốn đến đây uống một bát canh nóng không.”

Chỉ thấy Cổ Tam nhếch miệng cười một tiếng, hắn ta rất có thiện cảm với Triệu Khách, mở lồng hấp trước mặt ra, lấy ra một cái đầu người nhẵn bóng từ bên trong.

Hắn ta đưa tay vỗ gáy một cái, chỉ nghe phịch một tiếng, sọ não trong cái đầu nhẵn bóng bay lên.

Cổ Tam cầm muôi múc một muôi dầu nóng ở trong nồi sắt, tưới vào trong sọ não.

“Xì xì xì…”

Chỉ thấy tiêu ớt ở trong đầu người sôi trào, xèo xèo nổi bọt, não hoa đỏ trắng rõ ràng khiến người ta càng thèm ăn hơn.

Nhìn cái đầu người trên tay tỏa ra mùi thơm, Cổ Tam không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nhiệt tình nói với Triệu Khách: “Nếm thử đi, đặc sản nhà ta dầu tưới não hoa.”

Dầu giội não hoa nóng hổi, phía trên còn rải một tầng bột ớt, dầu nóng sôi trào giội xuống lập tức khiến não hoa trộn lẫn với quả ớt tràn ngập ra một mùi thơm đặc biệt.

Điều này khiến tuyến nước bọt dưới lưỡi người ta chảy ra nước bọt, lại nhìn bên trong là dầu cay đỏ rừng rực, đống lửa chiếu vào đỏ tươi tỏa sáng, còn có thể não hoa phía dưới có màu hồng kiều diễm ướt át.

Đặc biệt là váng dầu thỉnh thoảng bắn lên khiến não hoa màu hồng phía dưới cũng bắn lên theo, khiến món ăn này như sống lại.

Nhìn Cổ Tam trước mặt đưa đầu người cho hắn, Triệu Khách lại đưa tay thoải mái nhận lấy, cẩn thận quan sát không khỏi gật đầu: “Nhìn cũng không tệ.”

Bỏ qua vấn đề về nguyên liệu, trong lòng Triệu Khách có thể chấm món ăn này tám điểm, hai điểm còn lại là đầu người này chưng quá kỹ, cho dù đã cạo tóc, cầm trên tay cũng gai gai, trĩu nặng.

Thỉnh thoảng da thịt lại rụng xuống từ trên mặt, khiến vẻ ngoài của món ăn này tệ hơn nhiều.

Cổ Tam thấy Triệu Khách không những không sợ, ngược lại còn nhận lấy đầu người, cẩn thận quan sát xung quanh một chút, vẻ mặt hơi không nhịn được.

Hắn ta nhìn chằm chằm Triệu Khách: “Ngươi không sợ?”

Triệu Khách ngẩng đầu nhìn về phía Cổ Tam, hỏi ngược lại: “Sợ cái gì??”

Đêm nay gió lớn, bốn bề vắng lặng, chỉ thấy một tay của lão đầu mập cuộn hạt châu, một tay khác nâng một cái đầu người.

Nhắc một cái xương sọ lên còn giội một muôi dầu vào bên trong, cầm đến trước mặt ngươi, để ngươi thưởng thức tài nấu nước của hắn ta một chút.

Đổi lại là người khác, đừng nói thưởng thức, e rằng đã sớm sợ đến tè ra quần.

Nhưng hiển nhiên Cổ Tam không gặp đúng người, Triệu Khách là ai?

Lúc hắn chơi trò này, Cổ Tam hãy còn non.

Đừng nói là đầu người, dù hôm nay Cổ Tam làm ra một bữa tiệc thịt người, chưa chắc Triệu Khách đã nhúc nhích lông mày lấy một cái.

Chứ đừng nói đến, ở trong mắt Triệu Khách, trình độ của hắn ta càng giống với đồ ăn thường ngày, lợi ích thực tế có thừa, phẩm chất quá khó coi.

“Lần sau đổi một cái bát hoa xanh, lót hai miếng gừng ở đáy bát, tốt nhất vẩy thêm chút rau thơm, một thìa rượu gia vị, giảm tanh giảm ngán, nhớ kỹ lần sau chờ người ta ăn được một nửa, ngươi lại móc cái đầu ra đổ vào bát, hắc, đảm bảo hiệu quả sẽ tốt hơn.”

Triệu Khách đặt đầu người sang một bên nói cho hết câu, điều này khiến Cổ Tam ngơ ngác ngay tại chỗ, trên mặt lúc đỏ lúc trắng.

Không biết Triệu Khách đang dạy hắn ta nấu ăn hay là dạy hắn ta dọa người, cẩn thận nghĩ lại thấy đạo lý này cũng đúng, nhưng nghĩ thêm chút lại cảm thấy không đúng.

“Ha ha, tên hòa thượng nhà ngươi thật thú vị, nếu không phải người xuất gia ăn chay, lão tử cũng suýt tin.”

Cổ Tam cười như không cười nhìn chằm chằm Triệu Khách.

Nói xong, chỉ thấy ngón tay Cổ Tam chỉ cái đầu người trên mặt đất: “Ngươi không hỏi hắn là ai à?”

Bình Luận (0)
Comment