“Không muốn biết, không muốn nghe, không hứng thú.”
Triệu Khách tỏ vẻ không quan trọng, trên thực tế thật sự không quan trọng, hắn cũng không quen biết những người này, thích là ai thì là người đó, lần này hắn cũng không có nhiệm vụ chính tuyến, chờ đến sáng đi tìm kiếm Vương Ma Tử một vòng.
Nếu không tìm thấy, hắn sẽ cưỡi ngựa rời đi.
Vừa hay nơi này còn có rất nhiều ngựa, có thể để hắn lấy một con thay đi bộ.
“Ngươi!!”
Đã gặp người không biết nói chuyện trời đất, chưa từng thấy loại không biết nói chuyện trời đất như Triệu Khách trước mặt, ngón tay Cổ Tam run lên, dường như vì mặt mũi nên tiếp tục nói: “Những người này đều là tiêu sư Chấn Uy tiêu cục Liễu Châu thành, trên danh nghĩa là tiêu sư nhưng trên thực tế lại làm việc mua bán giết người, lừa gạt người đến nơi đây, sau khi giết lại nấu xác nấu thịt, giả vờ như yêu quái giết người.”
“Sau đó, ngươi lừa bọn họ, để bọn họ chạy đến nơi đây, bị ngươi làm thành món dầu giội não hoa?”
Triệu Khách đánh giá Cổ Tam từ trên xuống dưới, như có điều suy nghĩ.
“Đúng vậy!”
Cổ Tam nhếch môi cười một tiếng, trong lòng thấy hơi đắc ý.
Hắn ta vốn là yêu quái nơi này, tu luyện tử tế chưa từng hại người, kết quả đám tiêu sư này thường xuyên chụp bô ỉa lên đầu mình, sao hắn ta có thể nuốt trôi cơn tức này.
Chỉ thấy tay Cổ Tam cuộn chuỗi Bồ Đề châu trên tay mình, hạt châu bóng loáng tỏa sáng lại đã khai quang, cho dù ở trong bóng đêm, dựa vào ánh sáng của đống lửa cũng có thể thấy hoa văn xinh đẹp của hạt châu.
Nhưng Triệu Khách lại ngửi được mùi mỡ người nồng nặc ở trên hạt châu.
“Biết vì sao ta nói với ngươi nhiều như vậy không?”
Cổ Tam cuộn Bồ Đề châu trên tay mình, quay đầu nhìn về phía Triệu Khách.
Chỉ thấy lớp da trên khuôn mặt kia dần biến thành màu xanh đen trong ánh lửa, một đôi mắt trợn tròn đầy tơ máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, để lộ ra một đôi răng nanh dài nhỏ: “Ta ghét nhất hai loại người, một loại là người lừa gạt ta, một loại là giả hòa thượng.”
Chắc chắn Triệu Khách đã chiếm cả hai loại này.
Lúc nói chuyện, chỉ thấy Cổ Tam đột nhiên giang hai tay ra bóp cổ họng Triệu Khách, tốc độ của hắn ta cực nhanh, trên móng tay có mùi tanh nồng như là cá ướp muối.
Dù hắn ta có nhanh, Triệu Khách còn nhanh hơn cả hắn ta, trở tay gọi ra Nhiếp nguyên thủ đánh một trảo, không khí xung quanh đột nhiên bị thu vào trong lòng bàn tay của Nhiếp nguyên thủ, một bàn tay đập vào ngực Cổ Tam.
“Ầm!”
Có lẽ Cổ Tam cũng không ngờ Triệu Khách không phải một người bình thường, sóng khí nổ tung trước ngực khiến xương cốt cả người Cổ Tam rung lên cạch cạch.
“Ngay cả cương thi cũng không phải, ai cho ngươi lực lượng đó!”
Chỉ thấy trong hai con ngươi Triệu Khách sinh ra một đôi đồng tử phụ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Cổ Tam.
Sở dĩ hắn dám đến gần, cũng vì Triệu Khách thấy được một luồng thi khí trên người Cổ Tam, chỉ có điều khí tức rất yếu ớt, còn không tính là cương thi phổ thông.
Nhiều nhất cũng là đầu óc dùng tốt hơn cương thi phổ thông một chút mà thôi.
Nếu đối phó những tiêu sư phổ thông đó, e rằng cũng không thành vấn đề, nhưng gặp Triệu Khách coi như hắn ta không may, Triệu Khách đang buồn bực vì không có ai cùng luyện tập rất nhiều kỹ xảo học được ở chỗ Vương Ma Tử trong khoảng thời gian này.
Chỉ thấy Nhiếp nguyên thủ bị thu hồi, Triệu Khách lao lên một bước, khuỷu tay trái đập vào dưới sườn Cổ Tam, đồng thời tay phải túm lấy cổ họng Cổ Tam, một chiêu con thỏ đạp sau khiến trong mắt Cổ Tam suýt thì bay ra khỏi hốc mắt.
Hắn ta còn chưa kịp đánh trả, Triệu Khách đã lùi lại một bước, chỉ thấy cặp Nhiếp nguyên thủ sau lưng đã gọi ra pháo không khí đánh tới đỉnh đầu của hắn ta.
“Lúc nào??”
Nhìn bọt khí có thể thấy bằng mắt thường ở trên đỉnh đầu, khuôn mặt Cổ Tam đã sắp biến thành màu gan heo, hai con người đỏ au nhìn chằm chằm vào Triệu Khách.
“Ta liều mạng với ngươi!”
Lúc đang nói chuyện, chỉ thấy Cổ Tam tháo chuỗi Bồ Đề phật châu trên tay xuống, đập về phía Triệu Khách.
Từng viên Phật châu như là chất ngọc, lúc bị Cổ Tam nện ra lại phát ra từng tiếng thét chói tai quỷ dị trầm thấp.
Mỗi ngày Cổ Tam đều dùng dầu người để tẩm bổ những Phật châu này, phía trên không có chút Phật tính nào, ngược lại người ta nghe được tiếng động phát ra phía trên Phật châu lại khiến ý thức trở nên mơ hồ.
Nhưng tiêu sư kia cũng đần độn u mê chết đi như vậy, nếu không chưa chắc Cổ Tam đã dễ dàng thành công như thế.
Tiếng gào thét bên tai Triệu Khách không khỏi khiến vẻ mặt hắn trở nên ngơ ngác, thấy thế ánh mắt Cổ Tam sáng lên, cất bước muốn đâm móng vuốt trên tay vào cổ họng Triệu Khách.
Nhưng ngón tay còn chưa chạm đến Triệu Khách, chỉ thấy trong ánh mắt Triệu Khách đột nhiên bùng lên ánh sáng lạnh xảo trá: “Đang chờ ngươi đây!”
Vừa nói xong, chỉ thấy Vô Tướng kiếm kinh ngưng ra một mũi nhọn trên đầu ngón tay Triệu Khách, một kiếm xuyên thủng ngực Cổ Tam.
Chuỗi Bồ Đề châu trên tay Cổ Tam là bảo bối do Cổ Tam khổ tâm tế luyện được, ngày nào cũng ngâm chuỗi hạt châu này trong dầu người.
Nguời bình thường gặp được, bị chuỗi Phật châu này nhoáng qua một cái đã có thể mê đảo tâm thần.