Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1629 - Chương 1629 - Người Xuất Gia Không Nói Dối

Chương 1629 - Người xuất gia không nói dối
Chương 1629 - Người xuất gia không nói dối

Nhưng Triệu Khách lại không sợ, mặc dù hắn không có năng lực nhưng đã tu pháp môn Phật gia chính tông, Bạch cốt quan tưởng pháp.

Đây là bí pháp Phật gia chính tông.

Tuy không phải thần thông gì lại có thể chống cự đủ loại mê hoặc, khiến thần trí vững vàng.

Lúc trước Thông Huyền bị Triệu Khách lừa gạt, truyền pháp môn bất truyền của Bạch Mã Tự này cho Triệu Khách, nếu không có người chỉ điểm ra sự huyền bí trong đó, người ngoài căn bản không tu được môn Bạch cốt quan tưởng pháp này.

Triệu Khách có Bạch cốt quan tưởng pháp hộ thân, tất nhiên không sợ chuỗi Phật châu trên tay Cổ Tam, ngược lại mượn một chiêu này khiến Cổ Tam bị thương nặng.

Thân thể ngã nhào trên mặt đất, trên đầu vai xuất hiện một lỗ thủng kích cỡ đồng xu, chỉ thấy dầu trơn màu trắng chảy ra theo lỗ thủng.

Hắn ta đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng sau khi Cổ Tam nghe được tiếng chiêng đồng, tinh thần lại trở nên chấn động, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

“Phanh!”

Tiếng chiêng đồng lại vang lên, tiếng chiêng đánh tới khiến người ta cảm thấy xương cốt trên dưới cả người đều lay động theo tiếng chiêng đồng.

Triệu Khách ngoái nhìn về phía phát ra tiếng chiêng đồng, chỉ thấy trong bụi cây thăm thẳm có một hàng bóng người lắc lư, ngoại trừ tiếng chiêng còn có từng đợt tiếng lục lạc.

Tiếng chiêng, tiếng lục lạc quanh quẩn trong nơi sơn dã, càng giống đội nhạc cụ gõ xử lý tang sự cho người ta ở nông thôn.

“Đến rồi! Đến rồi!”

Cổ Tam nghe tiếng chiêng đồng càng ngày càng gần như trút được gánh nặng, sắc mặt trở nên hưng phấn, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách, giọng điệu quái gở nói với Triệu Khách: “Tiểu hòa thượng, Đại Vương nhà ta đến rồi!”

Triệu Khách quay đầu nhìn về phía Cổ Tam, thấy ánh mắt này của hắn ta không nhịn được nhíu mày, Nhiếp nguyên thủ vỗ thẳng xuống đầu Cổ Tam.

“Dù là phụ thân ruột thịt của ngươi đến, ta cũng có thể làm thịt ngươi trước!”

Chỉ thấy Nhiếp nguyên thủ vỗ vào đỉnh đầu Cổ Tam, Cổ Tam cũng không phản kháng, biết mình không phải đối thủ của tên hòa thượng Triệu Khách này, mặc cho Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ bắt hắn ta vào lòng bàn tay.

Hắn ta không những không giận, ngược lại toét miệng khiến đường nét trên mặt vặn thành một đống, nhếch miệng cười quái dị: “Đại Vương nhà ta thích ăn nhất loại da mịn thịt mềm như ngươi, đợi chút nữa sẽ moi tim móc phổi của ngươi, sau đó ta sẽ chiên rán xào lăn ngươi lên, làm một bàn thức ăn ngon cho Đại Vương nhắm rượu.”

Triệu Khách đưa tay tát một cái, “ba” một tiếng, chỉ thấy khuôn mặt Cổ Tam bị tát đến biến dạng.

Triệu Khách nhìn lại, trên tay hắn toàn là dầu dinh dính, mùi tanh khiến người ta chán ngấy.

Lúc này mới phát hiện thứ chảy ra từ vết thương của Cổ Tam cũng là dầu trơn màu trắng.

Thấy thế, Triệu Khách không nhịn được híp mắt, thôi động Nhiếp nguyên thủ đánh một trảo vào vết thương của Cổ Tam.

Một luồng lực hút vọt tới lập tức khiến trong lòng Cổ Tam cảm thấy không ổn, hét to: “Ngươi làm gì!”

Triệu Khách cũng không để ý tới hắn ta vẫn thôi động Nhiếp nguyên thủ, trong chốc lát chỉ thấy dầu trơn màu trắng bị rút ra từ trong thân thể béo mập của Cổ Tam.

Theo dầu trơn bị rút ra, thân thể Cổ Tam nhanh chóng bị rút khô.

Trong chớp mắt lại thấy hai đoàn dầu trơn như là sáp ong nặng ít nhất cũng hơn trăm cân, những dầu trơn này lộ ra trong không khí bị gió lạnh thổi qua, nhanh chóng ngưng kết thành sáp.

Lại nhìn lên Cổ Tam, sau khi con hàng này bị rút đi dầu trơn, lớp da khô quắt như một trang giấy, khuôn mặt, cái mũi, con mắt bị vặn thành một đống.

“Ta còn tưởng ngươi là thứ gì, hóa ra là tấm da người!”

Ngón tay Triệu Khách vuốt ve làn da của Cổ Tam, cầm trên tay ước lượng một chút, đoán chừng còn chưa đến bốn lượng.

Chẳng trách tên này thích làm dầu người như vậy, hóa ra cần ngâm trong dầu người.

Thấy thế, Cổ Tam không nhịn được chửi ầm lên, đáng tiếc chỉ còn sót lại một tấm da người, hàm răng dính vào nhau nói tới nói lui chỉ là một đống “@*%& $...”, Triệu Khách không nghe hiểu một chữ nào.

Triệu Khách suy nghĩ, đột nhiên mở miệng nói: “Đúng rồi, ngươi là đầu bếp?”

“Ừm!” Ánh mắt Cổ Tam sáng ngời vô thức gật đầu, hiển nhiên vô cùng công nhân thân phận đầu bếp của mình, tuy hắn ta không phải đầu bếp chân chính, nhưng trong lòng hắn ta vẫn công nhận mình là một đầu bếp.

“A! Vậy thì, vậy… Tới ngươi đi.”

Triệu Khách hiểu ra gật đầu, chợt vung tay ném tấm da người cầm trên tay đi, trực tiếp ném vào trong đống lửa.

Lớp da của Cổ Tam vừa chạm đã bắt lửa, hai mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách nói “$*&#%...”

Cũng không phân biệt được hắn ta đang chửi hắn, hay đang cầu xin tha thứ.

Ừ, ta coi như là cầu xin tha thứ đi.

Trong chốc lát chỉ thấy trong đống lửa bốc lên một cột khói đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng có thể thấy từng khuôn mặt người xuất hiện trong cột khói.

Chỉ đợi gió mát thổi qua khiến khói đen tiêu tán, đây thật sự là tan thành mây khói.

“To gan!”

Ngay đúng lúc này, bên tai Triệu Khách đột nhiên vang lên một tiếng quát chói tai.

Triệu Khách ngẩng đầu, không biết từ lúc nào đã có một hàng hài tử màu đen đi về phía Triệu Khách từ trong rừng cây.

Thoạt nhìn những hài tử này như trẻ sơ sinh mới được tám tháng, trên chân những trẻ sơ sinh này còn buộc dây thừng màu trắng, phía trên xâu một cái lục lạc, mỗi khi đi một bước lại nghe tiếng chuông “đinh linh linh”

Bình Luận (0)
Comment