Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1630 - Chương 1630 - Người Xuất Gia Không Nói Dối (2)

Chương 1630 - Người xuất gia không nói dối (2)
Chương 1630 - Người xuất gia không nói dối (2)

Những hài tử này nâng một chiếc quan tài màu đen, vừa đi vừa hát.

“Người đi đường, quỷ đi núi, bà nhi gánh thịt cừu non, tung bay về phía gia môn, cắt thịt cừu con thành hai nửa chia cho người thân, bà nhi cười, người thân náo, ai gặp nữ nhi của ta, mộ phần người đó sạch sẽ.”

“Cạch!”

Chiêng trống gõ lên, chỉ thấy người gõ chiêng đi ở phía trước là một tráng hán mặt đỏ, hai tay để trần, bên hông là một cái đai lưng trắng như tuyết,

Rõ ràng cách nhau hơn mười mét, nhưng dường như đại hán chỉ đi mấy bước đã đến trước mặt Triệu Khách.

Đại hán đi chân trần, ánh mắt nhìn Cổ Tam đã bị đốt thành tro trong đống lửa, chỉ thấy mặt đỏ biến thành mặt đen, đôi mắt trợn to như chuông đồng nhìn chằm chằm Triệu Khách.

“Ngươi giết?”

Tráng hán mở miệng vặn hỏi Triệu Khách, nhưng lại thấy Triệu Khách không để ý đến hắn ta, ngược lại đôi mắt nhìn chằm chằm sau lưng mình.

Thứ bị Triệu Khách nhìn chằm chằm lại là chiếc quan tài do đám Quỷ Anh khiêng.

Chiếc quan tài đen kịt không biết làm từ nguyên liệu gì, phía trên sơn màu đen, mơ hồ thấy được một đoàn sương đen bốc ra từ trong quan tài.

Xung quanh quan tài bị điêu khắc hoa văn kỳ lạ, xa hoa hơn quan tài của người thường, trên quan tài bình thường sẽ điêu khắc Phúc Lộc Thọ, không thì điêu khắc trọn bộ một quyển kinh văn.

Nhưng phía trên chiếc quan tài này lại điêu khắc một bức tranh tu la địa ngục, mấy nam nữ bị đặt trong từng cái chảo dầu lớn, khuôn mặt những người đó đã trở nên mơ hồ, chỉ còn lại mắt miệng vặn vẹo thành một đống.

Cũng không phải điêu khắc không tinh xảo, mà là cố ý làm thành dáng vẻ mơ hồ, khiến người nhìn cảm thấy càng sinh động hơn, dường như có thể cảm nhận được sự đau khổ của những nam nữ này.

“Chiếc quan tài này… Không biết nằm có dễ chịu không?” Trong lòng Triệu Khách suy nghĩ.

“Hỏi ngươi đấy!”

Lúc này, đại hán thấy Triệu Khách không nói lời nào, không nhịn được quát Triệu Khách.

“A!”

Triệu Khách ngạc nhiên, cuối cùng ánh mắt lưu luyến rời khỏi chiếc quan tài, ánh mắt nhìn về phía tráng hán như một người khổng lồ ở trước mặt.

Vẻ mặt hắn mờ mịt, không biết tên này đang muốn hỏi điều gì??

Thấy vẻ mặt mờ mịt của Triệu Khách, tráng hán lập tức mất kiên nhẫn, lại hỏi: “Ta hỏi ngươi, tên Quỷ da người này là do ngươi giết!”

“Là ta…”

Triệu Khách vừa nói, đột nhiên nhớ đến thân phận hiện tại của hắn, lời đã đến khóe miệng lại bị nuốt ngược về.

Hắn sửa sang lại quần áo, chắp tay trước ngực nói: “Tiểu tăng siêu độ.”

Sau khi nghe Triệu Khách nói xong, tráng hán tức đến mức lông trên khuôn mặt đen dựng đứng, tay xách chiêng đồng đập ầm vang, chỉ vào Triệu Khách mắng: “Đồ khốn kiếp, ai cho phép ngươi giết!”

“Tiểu tăng không giết, là hắn tự nhảy vào.”

Triệu Khách mặt không đỏ tim không đập nói.

“Đánh rắm! Ngươi tưởng ta ngốc à, hắn đang tốt đẹp sao lại tự nhảy vào?” Tráng hán nói xong lời này vung chiêng đồng trên tay lên, muốn đánh vào đầu Triệu Khách.

Lại nghe Triệu Khách tiếp tục nói: “Chúng ta đánh cược người thua phải nhảy vào trong lửa, kết quả hắn thua tự nhảy vào, bần tăng còn siêu độ cho hắn.”

Triệu Khách nói dối còn không định viết bản nháp, thuận miệng nói ra.

Dù sao không có chứng cứ, cũng đã đốt thành tro, trên môi chỉ có hai tấm da, có chuyện gì không phải hắn nói là được sao.

“Đánh cược??”

Nghe Triệu Khách nói xong, đại hán không nhịn được nhíu mày, nghi ngờ quay đầu nhìn thoáng qua cái quan tài sau lưng.

Chỉ thấy quan tài không có động tĩnh gì, đại hán không nhịn được nhíu mày hỏi: “Đánh cược cái gì?”

“Hắn là đầu bếp, tất nhiên chúng ta đánh cược làm đồ ăn, ta làm ngon hơn hắn nên hắn thua.”

“A!”

“Đồ ăn đâu?”

“Hắn ăn!”

Đại hán gật đầu nhưng suy nghĩ một lúc lại thấy không đúng, quay đầu nhìn chằm chằm Triệu Khách nói: “Nói bậy, ngươi là người sống, hắn là người chết, ngươi làm đồ ăn người sống, sao người chết có thể ăn được?”

Trên khuôn mặt thanh tú của Triệu Khách nở nụ cười thần bí, chắp tay trước ngực: “Người xuất gia không nói dối, không tin thì ngươi mời Đại Vương đi ra, ta làm đồ ăn cho hắn nếm thử?”

Triệu Khách vừa nói xong, chỉ thấy cái quan tài phía sau xoạt một cái dựng đứng, quan tài từ từ mở ra, một người đi ra từ bên trong.

Nụ cười trên mặt Triệu Khách cứng đờ, chỉ thấy người này không phải ai khác, lại là Vương Ma Tử đã bị thất lạc.

Quan tài mở ra, chỉ thấy người đi ra từ trong quan tài là Vương Ma Tử.

Triệu Khách không ngờ hắn ta lại nằm trong quan tài, vô thức muốn gọi hắn ta, nhưng cẩn thận quan sát Triệu Khách nuốt lại cái tên đã sắp kêu ra khỏi miệng.

Tuy hai người không quá quen thuộc, nhưng trạng thái của Vương Ma Tử trước mặt không thích hợp.

Có thể vì luyện võ tự do, mặc dù Vương Ma Tử không có tem năng lực, đứng ở nơi đó vẫn khiến người ta cảm thấy rắn rỏi mạnh mẽ cẩn trọng.

Nhưng so với nói Vương Ma Tử đi ra quan tài, không bằng nói bay ra từ trong quan tài.

Triệu Khách liếc nhìn, chỉ thấy mũi chân Vương Ma Tử chống thẳng trên mặt đất, gót chân cách mặt đất một thước.

“Quỷ nhập xác.”

Trong lòng Triệu Khách khẽ động, bây giờ hắn không phải người ngây ngô, có một số việc dù Triệu Khách chưa từng thấy, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng đã nghe nói đến.

Quỷ nhập xác, mê chết người.

Bình Luận (0)
Comment