Bao gồm cả bản thân Triệu Khách cũng được Quỷ cầm canh cõng ở trên lưng.
Chỉ thấy Quỷ cầm canh gõ cái chiêng đồng trên tay “cạch” một tiếng, sau đó lại nghe Quỷ cầm canh hô lên: “Đi!”
Những hài tử mặt đen sau lưng lại khiêng quan tài lên đỉnh đầu, vừa đi vừa nhảy, lục lạc dưới chân vang lên đinh đang, trong mồm hát vang một bài đồng dao, tiếng ca quanh quẩn trong núi dừng.
“Tức nhi khóc, oa nhi náo, trong một bao mì có thuốc diệt chuột, oa nhi khóc gọi nãi nãi, nương trong phòng chứa củi hét lên, mặt trời không thấy, mặt trăng không thấy, nãi nãi trong phòng chứa củi cười, oa nhi đừng khóc, oa nhi đừng làm loạn, nãi nãi cho ngươi ăn mì…”
Tiếng đồng dao phối hợp với lục lạc khiến người ta càng nghe càng cảm thấy hoảng hốt.
Triệu Khách cẩn thận nghe một lần, chỉ cảm thấy sau lưng như bị kim đâm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía hình ảnh khắc họa trên chiếc quan tài phía sau, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc Vương Ma Tử bị lệ quỷ nhập xác như thế nào.
Là nguyên nhân của lệ quỷ, hay là nguyên nhân của Vương Ma Tử.
Lúc Triệu Khách đang suy nghĩ, chỉ thấy cỏ cây xung quanh dần mơ hồ, chờ đến khi Triệu Khách lấy lại tinh thần đã phát hiện phòng ốc trước mặt.
Cẩn thận quan sát, trong lòng Triệu Khách nhảy dựng, đây không phải là nghĩa trang kia sao?
Nhớ kỹ lúc vết nứt mở ra, bọn họ đứng ở bên ngoài thấy rõ phía sau vết nứt là một nghĩa trang rách nát, tiếp theo hắn bị một đôi huyết thủ kéo vào.
Không ngờ hắn lại nhìn thấy nghĩa trang ở chỗ này.
Xem ra, cái nghĩa trang này là đại bản doanh của con hàng lệ quỷ này, còn chưa chờ Triệu Khách hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Quỷ cầm canh đóng cửa lớn nghĩa trang.
Hắn ta quay đầu, nhếch miệng cười với Triệu Khách: “Tiểu sư phụ, trời đã sắp sáng, thời gian không còn sớm, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngươi xem đã chuẩn bị xong phòng khách cho ngươi rồi.”
Chỉ thấy lúc Quỷ cầm canh nói lời này, đưa tay chỉ vào một bộ quan tài trong góc tường.
Cỗ quan tài kia vừa nát vừa cũ, Quỷ cầm canh vừa đưa tay gõ, chỉ thấy ba bốn con chuột to “chi chi” chui ra từ lỗ thủng phía dưới quan tài.
Nhìn cái quan tài đầy cứt chuột trước mặt, Triệu Khách thật sự không muốn nằm vào, thuận miệng tìm một lý do nói với Quỷ cầm canh bên cạnh: “Ha ha, ta vẫn chưa buồn ngủ, các ngươi nghỉ ngơi trước đi, vừa hay ta sắp xếp lại đồ đạc một chút, chờ đến đêm làm đồ ăn cho Đại Vương.”
Quỷ cầm canh suy nghĩ, gật đầu cũng không ép buộc nữa, chỉ khẽ nói bên tai Triệu Khách: “Vậy ngươi tuyệt đối đừng đi ra ngoài, có ai gõ cửa cũng không được mở ra.”
Quỷ cầm canh nói lời này rất buồn cười, nếu đổi thành người khác sẽ hận không thể ngươi chân trước tiến vào trong quan tài ngủ, chân sau ta đã mở cửa bỏ chạy.
Nhưng Triệu Khách nhìn Quỷ cầm canh nghiêm túc nói như vậy, không nhịn được híp mắt, tò mò nói: “Vì sao?”
“Hừ hừ!”
Quỷ cầm canh cười lạnh, khẽ nói bên tai Triệu Khách: “Bởi vì… Ngoài cửa có quỷ!”
“Có quỷ??”
Triệu Khách ngạc nhiên, con mắt nhìn chằm chằm Quỷ cầm canh, nói thầm: “Ngươi không phải là quỷ à?”
Dường như nhìn ra vẻ nghi ngờ của Triệu Khách, Quỷ cầm canh cũng không giải thích, vỗ vai Triệu Khách: “Không tin, ngươi tự nhìn đi, đừng đi xa quá, đừng bị dọa chết mới được!”
Nói xong, Quỷ cầm canh không tiếp tục để ý đến Triệu Khách nữa, bên ngoài đã sắp sáng, chỉ thấy Quỷ cầm canh tùy ý tìm một cái quan tài nằm vào.
Về phần những quỷ oa oa mặt đen kia, đã không thấy bóng dáng từ lâu.
Triệu Khách còn chưa suy nghĩ rõ ràng ý của Quỷ cầm canh, ngay sau đó đã thấy trong đêm tối dần xuất hiện một vòng ánh sáng nhạt.
Trời hừng sáng, trong không khí lại bắt đầu tràn ngập một làn sương trắng thật mỏng, như một dải lụa trắng muốn bao phủ toàn bộ nghĩa trang.
Trong chốc lát, toàn bộ nghĩa trang trở nên yên tĩnh.
Nhìn từng dãy quan tài chỉnh tề trong nghĩa trang, ánh mắt Triệu Khách không khỏi đánh giá chiếc quan tài màu đen kia.
Hắn cẩn thận cất bước đi đến trước quan tài màu đen, nhẹ nhàng gõ hai cái.
“Phanh phanh!” Rõ ràng là quan tài bằng gỗ nhưng gõ vào lại như là hòn đá.
Triệu Khách đi vòng quanh quan tài cẩn thận quan sát một lát, nhìn hoa văn điêu khắc trên quan tài, trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ, nếu lúc này hắn thả một mồi lửa đốt cả nghĩa trang lẫn chiếc quan tài này sẽ như thế nào?
Nhưng Triệu Khách chỉ suy nghĩ ý tưởng này một chút, dứt khoát từ bỏ ý tưởng này.
Cũng không phải vì Vương Ma Tử, một ngựa trả một ngựa, trong lòng Triệu Khách cũng không thèm để ý sự sống chết của Vương Ma Tử, hắn ta dạy bảo hắn vì hắn ta nợ nhân tình.
Nhưng hai người cũng có chút giao tình, hắn sẽ giết chết lệ quỷ bám vào trên người Vương Ma Tử, có thể cứu được Vương Ma Tử thì cứu.
Nhưng không cứu được, hắn cũng không thể kéo cả mạng của mình vào.
Triệu Khách cảm thấy nếu mọi việc thật sự đơn giản như vậy, dù vị nhập xác Vương Ma Tử và Quỷ cầm canh ngu đến tận chân trời, đi ra ngoài không mang não, cũng không thể tùy ý ném hắn ở chỗ này.
Cho nên cách giải thích duy nhất, cũng là những lệ quỷ Vương Ma Tử này căn bản không quan tâm Triệu Khách làm gì.
Thậm chí cũng không quan tâm Triệu Khách có nhân lúc bọn họ đang ngủ, mở cửa bỏ chạy hay không.