Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1633 - Chương 1633 - Quỷ Gõ Cửa

Chương 1633 - Quỷ gõ cửa
Chương 1633 - Quỷ gõ cửa

Hắn không rõ rốt cuộc những lệ quỷ Vương Ma Tử này có chỗ dựa như thế nào, nhưng Triệu Khách không muốn cứ đần độn u mê như vậy.

Suy nghĩ một chút, Triệu Khách lấy ra lương khô và nước đã được chuẩn bị trước trong Không gian giới chỉ, ăn uống no đủ trước đã.

Dù sao giày vò cả một đêm, hắn còn chưa uống một giọt nước nào, trong bụng đã sớm đói đến mức kêu to lộc cộc lộc cộc.

Ăn uống no đủ, Triệu Khách cũng không vội rời đi, ánh mắt đánh giá nghĩa trang này một chút.

Nói là nghĩa trang, thật ra càng giống một căn phòng cũ chỉ còn lại một nửa.

Đây là một tòa đại viện tam tiến, hai căn phòng bên cạnh đã sớm sụp đổ.

Một đống đổ nát vách tường rách nát, lờ mờ có thể thấy một số đồ dùng hàng ngày bị đè ép dưới đống đổ nát.

Triệu Khách cũng không biết bên dưới còn có cái gì nữa, hắn đẩy cửa phòng ra.

“Ông!”

Cánh cửa gỗ không biết đã bao lâu không được mở ra tạo nên một tầng bụi mỏng, dưới làn bụi mịt mờ, ánh sáng yếu ớt còn không thể chiếu sáng trong phòng.

Từng tia ánh sáng nhạt như là ánh đèn chiếu vào căn phòng rách nát qua ô cửa sổ, không đến mức khiến căn phòng quá tối.

Có thể thấy theo Triệu Khách đẩy cửa ra, bụi bặm cuốn lên trôi nổi trong không khí như là bông tuyết.

“Chắc nơi này phòng gia công.”

Triệu Khách cẩn thận quan sát, bên trong ngoại trừ một cái bàn, bên cạnh trưng bày gọn gàng từng tầng quan tài, nhưng những chiếc quan tài này đều là bán thành phẩm.

Trong hiện thực, Hán tộc không cho phép hỏa táng, tuy có cửa hàng quan tài nhưng đã không có người Hán đi mua quan tài.

Muốn có quan tài phải về thôn quê, tìm một sư phụ đặt làm.

Dù không mở cửa hàng, nhưng mọi người đều biết nhà ai làm quan tài.

Lúc trước, Triệu Khách vì tìm một chiếc quan tài không tệ, để bản thận có thể ngủ ngon, đặc biệt về nông thôn nhờ người làm quan tài cho hắn.

Cho nên hắn hiểu rõ một số quy tắc làm quan tài, ví dụ những cái quan tài bán thành phẩm này, phần lớn đều chỉ làm theo một khuôn mẫu, hoặc là đánh bóng mấy tấm gỗ, đặt ở chỗ đó làm đồ dự phòng.

Phải đợi đến khi có người đặt quan tài, bọn họ mới có thể làm quan tài.

Bởi vì cái gọi là “Sư phụ không làm gỗ ngã xuống đất”, “ngã xuống đất” là chỉ người đã qua đời.

Ý là không làm quan tài cho người chết, điều này là một điềm xấu, cho thấy người nhà này không lên kế hoạch trước, coi nhẹ thiên đạo nhân luân.

Ngoại trừ quy định này, quan tài không thể có đinh, coi trọng vật liệu gỗ, tính toán nắp quan tài, quy củ trên mặt kích thước, từng điều đều phải rõ ràng.

Trong hiện thực có rất ít sư phụ coi trọng những quy củ này, vì đây là quy củ của Hán tộc.

Nghĩ lại cũng đúng, đã là đồ nhà mình, dù người ngoài học giống thế nào cũng chỉ học được da lông, dù ngươi khoác lác đến chân trời, cho thêm bao nhiêu thứ xinh đẹp cũng không phải văn hóa của nhà mình, vì ngươi căn bản không có căn cơ đó.

Triệu Khách nhìn thoáng qua sách vở để trên bàn, bước tới cầm lấy một quyển, thổi lớp bụi phủ bên trên ra, đây đúng là sổ sách.

Triệu Khách cũng chỉ nhìn thoáng qua, căn bản không có hứng thú, tiện tay ném sổ sách lên trên bàn.

Cuốn sổ dày khoảng hai ngón tay “ầm” một tiếng, đập mạnh vào trong bàn, trong chốc lát chỉ thấy tro bụi trên bàn tung bay.

Trong lòng Triệu Khách lập tức thấy hối hận, đưa tay quét qua trước mặt, muốn thi triển Nhiếp nguyên thủ quét tro bụi ra.

Đột nhiên, hắn cảm giác trên tay nặng nề, xúc cảm lạnh buốt trơn ướt như thứ gì đó đột nhiên rơi vào trên tay hắn.

Triệu Khách quay đầu nhìn, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, không biết trên tay mình đã có thêm một cái đầu lâu từ lúc nào.

Dường như đầu lâu bị chấn động, chỉ thấy hai con rết đầu đỏ thân đen nhánh nhanh chóng leo ra ngoài theo hốc mắt trống trải.

Cái đầu màu đỏ thắm, hai đầu xúc giác dài nhỏ, lít nha lít nhít xúc giác nhanh chóng leo ra theo hốc mắt của khô lâu.

Nhưng Triệu Khách lắc tay một cái, lại hất hai con rết này xuống đất, hai con rết vừa rơi xuống đất đã có hai đạo kiếm mang như kim châm lập tức đâm xuyên qua đầu hai con rết.

Triệu Khách ngồi xổm xuống, ngón tay nhấc một con rết lên.

Không biết hai con rết này đã ký sinh trong đầu lâu bao lâu, vừa mập vừa to, thân thể to như ngón tay cái, dài khoảng một thước, trên lưng đen kịt bóng loáng, đầu đỏ như máu.

“Hiếm có!”

Triệu Khách híp mắt thu hai con rết vào Không gian giới chỉ, đây chính là món ngon hiếm có, bôi hương liệu, một con dùng lửa nướng, một con dùng dầu chiên, lại phối hợp một bát rượu lâu năm, hương vị đó thật sự là…

Sau khi cất con rết, Triệu Khách ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, trên xà nhà còn có một sợi dây thừng trống không.

“Tự sát? Hay là… Hắn bị giết?”

Thấy thế, Triệu Khách vung Nhiếp nguyên thủ lên quét qua trong phòng, chỉ thấy tro bụi trên mặt đất bị Nhiếp nguyên thủ đẩy ra.

Quả nhiên, trên mặt đất có một bộ hài cốt tán loạn, thoạt nhìn là bị treo cổ ở trên sợi dây thừng.

Sau một thời gian dài xác chết bị hư thối, cổ không chịu được trọng lượng của thân thể nên đứt gãy.

Cái đầu bị kẹt lại trên dây thừng, vừa rồi bị hắn ném sách gây ra chấn động nên mới rơi xuống.

Về phần là tự sát hay bị giết, Triệu Khách cũng không rõ nữa.

Bình Luận (0)
Comment