Nhưng nhìn khoảng cách này, Triệu Khách đoán khả năng hắn ta bị giết khá cao.
Trừ khi tên này giẫm lên bàn, nhảy dựng lên, tròng đầu vào trong dây thừng.
Nếu đúng là như thế, Triệu Khách cũng phải khâm phục ý tưởng tự sát của tên này.
“A?”
Dựa vào tia sáng yếu ớt mơ hồ, Triệu Khách đột nhiên thấy phía dưới hài cốt còn có một quyển sổ màu đen, hắn nhíu mày cầm quyển sổ lên.
Trên sổ viết bốn chữ lớn, “Định luận nắp hòm”.
Đưa tay lật giở, sau khi Triệu Khách đọc nhanh như gió qua hai trang, hóa ra đây là một quyển bút ký, khi người này còn sống đã ghi lại một số kiến thức của mình vào trong quyển sổ.
“Bút ký của thợ làm quan tài, khá thú vị.”
Ánh sáng trong phòng không được tốt, Triệu Khách dứt khoát đi ra ngoài, dựa vào ánh sáng bên ngoài cẩn thận lật xem.
Cũng như đã nói ở phía trên, “Sư phụ không làm gỗ ngã xuống đất”, phần lớn đều là lão nhân cao tuổi tự đến cửa đặt quan tài.
Nếu lão nhân không tiện đi, sẽ sai tử nữ đến nhà đặt làm quan tài từ trước.
Tất nhiên trong này cũng có rất nhiều tình người ấm lạnh, có cái cần vẻ ngoài, có cái cần bên trong, cũng có người cần cả vẻ ngoài lẫn bên trong.
Ví dụ yêu cầu sư phụ làm tinh xảo một chút, nhưng nguyên liệu dùng cho quan tài lại là vách quan tài mỏng nhất.
Có người yêu cầu quá đáng khiến thợ làm quan tài cũng không nhìn được, vụng trộm cho thêm hai tấm ván ở dưới đáy quan tài.
Đương nhiên cũng không thiếu con có hiếu nhưng nghèo đến leng keng, lại đi bán ruộng đất mua một cái quan tài tốt hơn chút cho người thân nhà mình.
Triệu Khách lật một lượt, ánh mắt chợt lóe lên, chỉ thấy trong phần ghi chép phía sau có một đoạn nhắc đến quan tài đen.
“Ngày 21 tháng 3, người Vương gia trong thôn đến mua quan tài, đặt trước chiếc quan tài bảy thước, không tiếc bỏ nhiều tiền lấy vật liệu gỗ thượng đẳng nhưng lại muốn điêu khắc một bức tranh chảo dầu địa ngục, chỉ mong người này vĩnh viễn ở trong địa ngục. Ta dò hỏi mới biết được là mụ đanh đá của Vương gia, đúng là đáng kiếp.”
Triệu Khách nhìn đến đây, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía chiếc quan tài màu đen được đặt ở tiền thính, xem chừng tám chín phần mười là nói chiếc quan tài kia.
Lại lật sang một trang, phía dưới vẫn còn có nữa, xem ra người trong quan tài bị người người căm hận, ngay cả thợ làm quan tài cũng chuẩn bị cho nàng một chiếc quan tài màu đen.
Ngay lúc Triệu Khách vô cùng phấn khởi xem tiếp, thợ làm quan tài dự định đặc biệt chuẩn bị một số tài liệu tà tính, làm một chiếc quan tài màu đen.
Kết quả thợ thủ công như có tật xấu ngắt đoạn, cũng may đây là một bản bút ký hoàn tất, hắn không cần chửi đổng trong lòng.
Triệu Khách miết ngón tay, đang định lật sang trang kế tiếp.
Đột nhiên!
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Ba tiếng gõ cửa giòn vang cắt ngang hành động của Triệu Khách, Triệu Khách ngạc nhiên, không nhịn được nhìn về phía phát ra tiếng gõ cửa.
“Có người gõ cửa??”
Trong đầu Triệu Khách đột nhiên nhớ đến lời nói của Quỷ cầm canh, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, đặt quyển bút ký màu đen trên tay xuống, lặng lẽ đi tới cạnh cửa.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, ngay lúc này có một cơn gió lạnh không biết thổi từ đâu tới, thổi qua bên trong nghĩa trang.
“Xoạt xoạt!” Cơn gió lạnh thổi quyển sổ lật lộn xộn.
Trong chốc lát, chỉ thấy bút ký mở ra theo cơn gió, từng tờ từng tờ nhanh chóng lật qua, cuối cùng dừng lại trên tờ mà Triệu Khách đang chuẩn bị lật đến.
Chỉ thấy trang giấy lật ra, trên dòng đầu tiên lại viết ba chữ “Quỷ gõ cửa”!
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Ba tiếng gõ cửa âm vang mạnh mẽ, nếu đổi lại là lúc khác, có lẽ Triệu Khách sẽ lại gần nhìn một chút.
Mặc dù bây giờ là ban ngày nhưng xung quanh vẫn tràn ngập một luồng sương trắng, xung quanh hắn là từng chiếc quan tài dựng đứng.
Triệu Khách không tự chủ nghĩ đến câu nói kia của Quỷ cầm canh: “Ngoài cửa có quỷ!”
Nếu là quỷ bình thường, sao Triệu Khách có thể để vào mắt, mặc dù không có năng lực nhưng dựa vào Nhiếp nguyên thủ của hắn, cộng thêm Vô Tướng kiếm kinh, chỉ vài phút đã bắt lại làm thành một món ăn.
Nhưng ở nơi này… Triệu Khách không thể không cẩn thận.
Vì vậy Triệu Khách không tới gần mà ngưng thần tụ khí, yên lặng lấy ra Tuyết Cơ Tử từ trong Không gian giới chỉ, chỉ thấy lưỡi đao bị Triệu Khách nắm ngược trong tay.
Lưỡi đao sáng như bạc tràn ngập một luồng khí lạnh màu trắng, cảm giác lạnh băng khiến tâm thần dao động của Triệu Khách trở nên lắng đọng.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Không có người mở cửa, nhưng tiếng gõ cửa lại càng mạnh hơn, chỉ thấy cửa nghĩa trang hơi rung động theo tiếng gõ cửa, tạo thành một sợi tro bụi rơi xuống theo khe cửa.
Thấy thế, Triệu Khách không khỏi thở sâu, đôi mắt dần biến thành đồng tử phụ, đồng thời kích hoạt nhân cách Tức giận, Cao ngạo.
Tuy Triệu Khách không có tem năng lực, nhưng năng lực tổng thể của hắn chưa chắc kém hơn một người đưa thư hạ cấp, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều.
Từng bước một đến gần cánh cửa, ngũ giác tìm tòi nghiên cứu, phát hiện sau cửa tĩnh mịch, ngũ giác của hắn căn bản không tìm được thứ gì.
Lúc này, tiếng gõ cửa này lại trở nên dồn dập.
“Phanh phanh phanh phanh!”
Trong tiếng gõ cửa vội vàng nóng nảy, Triệu Khách không nhịn được nhíu chặt lông mày, đồng tử phụ nhìn chằm chằm cánh cửa chính yếu ớt rung lên.