Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1635 - Chương 1635 - Thợ Làm Quan Tài

Chương 1635 - Thợ làm quan tài
Chương 1635 - Thợ làm quan tài

Ngay lúc tiếng gõ cửa lại vang lên, trong mắt Triệu Khách đột nhiên tuôn ra một tia sáng.

“Giết!”

Theo một tiếng kêu lạnh lẽo, Tuyết Cơ Tử trên tay Triệu Khách như là sao chổi, bộc phát ra sát khí kinh người ở trong không khí.

Cho dù không có năng lực bị động của “Vũ khí đại sư” và “Kiếm oán” gia trì.

Trong thời gian lâu như vậy, trình độ nắm giữ của Triệu Khách với vũ khí lạnh vẫn duy trì độ cao kinh người, một mặt là sự thay đổi vi diệu của Triệu Khách trên cấp độ cảm nhận.

Một mặt khác, là sự am hiểu của một đầu bếp với tài dùng đao, Triệu Khách vẫn có chút thiên phú ở phương diện này.

Hắn lao ra một bước, đao cho người mượn thế bùng lên một tia sáng lạnh chói mắt trong không khí, lưỡi đao khóa chặt ngọn nguồn của tiếng gõ cửa, một đao đâm xuyên qua đến tận chuôi đao mới dừng lại.

“Cạch!!”

Dù không thấy rốt cuộc sau cửa là cái gì, nhưng Triệu Khách có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng lưỡi đao đâm vào huyết nhục.

Đôi mắt lạnh chợt lóe lên, Triệu Khách đá bay thanh chặn cửa, kéo cửa lớn ra nhìn.

Triệu Khách không khỏi ngạc nhiên, không có người cũng không có quỷ.

Ngoài cửa là một mảnh sương mù trắng xóa như bị dìm ngập trong một mảnh đám mây.

Lại nhìn lên cánh cửa, dòng máu màu đỏ tối còn chưa rơi xuống đất đã đông lạnh thành vụn băng, rơi cộc cộc cộc vỡ nát.

Tuyết Cơ Tử đâm xuyên qua từ sau cửa, lại một đao đâm con quạ đen trên cánh cửa, đính cái đầu ở trên cửa.

“Hóa ra là con chim!”

Sợ bóng sợ gió một trận, trong lòng Triệu Khách thả lỏng, chợt không nhịn được thầm cười rộ lên, còn tưởng là cái gì, hóa ra một con quạ.

“Xúi quẩy.”

Triệu Khách mắng một câu trong lòng, vốn thứ đồ chơi quạ đen này đã không được người ta yêu thích, đặc biệt là người Trung Hoa đều coi quạ đen là đen đủi, chứ chưa nói đến quạ đen gõ cửa.

Hắn tiện tay rút Tuyết Cơ Tử ở phía sau ra, chỉ thấy lưỡi đao bạc sáng như tuyết không dính một giọt máu, đây cũng là lý do hắn đặc biệt yêu thích cây đao này.

Vì Triệu Khách có một số chướng ngại trên mặt tâm lý, luôn cảm thấy lưỡi đao từng dùng một lần sẽ có mùi tanh.

Có người nói, chẳng phải những cái nồi sắt, bát đũa, thớt thái, thìa muỗng kia đều phải vứt đi hay sao?

Thật ra đây là một tật bệnh trên mặt tâm lý của Triệu Khách, cũng là một loại cố chấp.

Ngươi không thể nói đạo lý với một tên bệnh tâm thần, nếu không ngươi sẽ phát hiện bản thân cũng là bệnh thần kinh.

Triệu Khách thu Tuyết Cơ Tử vào trong Không gian giới chỉ, thở dài một hơi trong lòng, ánh mắt đánh giá xung quanh một chút, phát hiện bên ngoài hoàn toàn là một mảnh trắng xóa.

Hắn thử dùng ngũ giác cảm ứng một chút, cho dù có nhân cách Cao ngạo gia trì, ngũ giác của Triệu Khách vẫn không cách nào tra rõ phạm vi năm mét xung quanh.

“Chẳng trách!”

Thấy thế, trong lòng Triệu Khách thả lỏng hơn, chẳng trách đám người Quỷ cầm canh không quan tâm hắn có nhân cơ hội chạy trốn hay không.

Chỉ với một mảnh trắng xóa này còn muốn chạy ra ngoài, dù là hắn cũng bị vấp ngã rất nhiều lần, chưa chắc đã đi được bao xa.

Làm không tốt, hắn sẽ đi vòng vòng xung quanh nghĩa trang, chưa chắc hắn đã phát hiện ra.

Nhưng hắn cũng không định chạy đi, nhìn từ quyển bút ký do thợ thủ công để lại, chiếc quan tài đen kia là tác phẩm tốn nhiều công sức của thợ thủ công.

Một chiếc quan tài tốt như vậy, để lại cho con quỷ bên trong cũng rất đáng tiếc.

Nghĩ tới đây, Triệu Khách nhìn thoáng qua con quạ đen trên mặt đất, chỉ thấy con quạ đen đã bị đâm xuyên đầu, cả đầu bị Tuyết Cơ Tử cắt thành hai nửa.

“Ôi, quạ đen à, đáng tiếc thịt hơi chua không thể ăn!”

Triệu Khách nói xong tiến lên đá một cái, đạp xác quạ đen vào trong sương mù, chỉ nghe “ầm” một tiếng, con quạ đen đã biến mất không thấy tung tích.

Lùi lại một bước, Triệu Khách tiện tay đóng cửa lớn lại, trong lòng suy nghĩ thời gian vẫn còn sớm, hắn xem hết quyển bút ký của thợ thủ công trước, tìm hiểu rõ ràng lai lịch của chiếc quan tài đen kia.

Biết đâu có thể tìm được một số manh mối có giá trị từ đó.

Nhưng khi Triệu Khách ngẩng đầu lên, đồng tử co rụt lại, bắp thịt trên mặt trở nên cứng ngắc, ánh mắt nhìn nghĩa trang trước mặt.

Triệu Khách không khỏi lấy lại bình tĩnh, xoa mắt cẩn thận nhìn kỹ, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo như hai con rết kia bò lên trên cột sống của hắn.

Lít nha lít nhít cái chân tiếp xúc với sống lưng của hắn, khiến trên người nổi một lớp da gà.

“Ta đây là… Gặp quỷ?”

Triệu Khách không nhịn được nói thầm trong lòng.

Nghĩa trang trước mặt vẫn là nghĩa trang đó, nhưng lại không phải nghĩa trang vừa rồi.

Chỉ thấy trước mặt gạch xanh ngói xám, ống khói trên phòng còn bốc lên sương trắng, đá xanh trên con đường nhỏ không nhuốm bụi trần, ngay cả chiếc quan tài bên cạnh cũng mới tinh.

Dường như vì đề phòng quan tài bị ánh sáng mạnh chiếu vào, còn đặc biệt tỉ mỉ đắp một miếng vải đen lên trên quan tài.

“Lão đầu tử, nên ăn cơm rồi, ngươi nhanh lên!”

Chỉ nghe trong phòng vang lên tiếng gọi xa lạ, điều quỷ dị là sau khi hắn nghe được tiếng gọi lại không tự chủ được mở miệng nói: “Tới ngay!”

Sau khi Triệu Khách hô lên, trong lòng lập tức có cảm xúc kỳ quái, cẩn thận cảm nhận một chút, hình như bây giờ hắn không phải là hắn nhưng cũng giống như hắn.

Bình Luận (0)
Comment