Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1636 - Chương 1636 - Thiếu Hai Ngày

Chương 1636 - Thiếu hai ngày
Chương 1636 - Thiếu hai ngày

Nếu để nói rõ chi tiết, cũng không nói ra được nguyên nhân gì, chỉ thể dùng câu nói của Trang Tử, trang chu mộng điệp hay điệp mộng trang chu?

Thấy bên cạnh có chum đựng nước, Triệu Khách đi qua cúi đầu nhìn, dựa vào nước trong chum có thể thấy vẻ ngoài của hắn đã biến thành một người khác.

Người này tuổi khoảng năm mươi, nửa đầu trước bị cạo sạch, nửa đằng sau có một túm tóc tết thành đuôi ngựa nhỏ.

Nhìn kiểu tóc tiền tài đuôi chuột này, e rằng là khoảng Khang Hi triều Thanh.

Ách, tất nhiên không phải kiểu đầu Âm Dương trong phim truyền hình, thật ra kiểu tóc của người ở thời đại này gần như không có, xấu đến mức không thể nhìn thẳng.

Càng không có cái gọi là đầu Âm Dương trong phim truyền hình, đó ít nhất là tạo hình trong thời kỳ cuối triều Thanh.

Tuy chỉ mới năm mươi tuổi nhưng trên khuôn mặt đen kịt đã hiện đầy nếp nhăn, đặc biệt là trên đôi tay có một tầng vết chai thật dày, chỉ nhìn đôi bàn tay này, đây là người kiếm cơm bằng nghề thợ mộc hơn nửa đời người.

“Lão đầu tử, ngươi ngẩn ra làm gì, nhanh lên, mì sợi sắp trương rồi.”

Lúc này, chỉ thấy một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi đi ra từ trong phòng, trên tay còn bưng một bát mì sợi.

Thấy Triệu Khách đứng tại chỗ không nhúc nhích, không khỏi giận trách: “Sao nào, mì của ta ăn không ngon? Còn phải đưa qua cho ngươi?”

Phụ nhân nói xong lại đi lên trước, đưa mì đến trước mặt Triệu Khách.

Lời nói có ý trách mắng, nhưng sau khi đưa mì cho Triệu Khách còn lấy ra hai củ tỏi từ trong túi tạp dề.

Trong lòng Triệu Khách cảm thấy ấm áp nhìn bát mì sợi trên tay, cảm thấy thật sự có hương vị của lão phu thê.

Nhưng nghe câu này… Sao lại khó chịu như thế.

Nghĩ lại cũng nên nhập gia tùy tục, trước tiên làm rõ ràng có chuyện gì lại nói.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách thả lỏng tâm tính, cũng không đi vào trong phòng mà cầm bát mì sợi ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh bắt đầu ăn.

Tất nhiên không thể nói hương vị ngon đến mức nào, thậm chí trong bột làm thành mì sợi còn trộn lẫn một số tào lương thô ráp, lúc vừa ăn tất nhiên sẽ thấy hương vị không ngon.

Nhưng Triệu Khách lại ăn say sưa ngon lành, chỉ với một nhánh tỏi lại phù phù phù ăn hết mấy miếng mì to.

Tuy ăn không ngon nhưng cũng có một loại hương vị của nhà.

Triệu Khách vừa ăn xong đã nghe thấy sau lưng vang lên một tràng tiếng gõ cửa dồn dập!

Tiếng gõ cửa quen thuộc khiến ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm cửa lớn sau lưng.

“Ai vậy!”

Nghe được tiếng gõ cửa, phụ nhân đi ra từ trong nhà.

“Ta! Lão Vương!”

Chỉ nghe sau cửa vang lên tiếng gọi của một người, nghe giọng nói tuổi tác cũng không lớn.

“Lão đầu tử mở cửa đi!”

Ánh mắt phụ nhân nhìn về phía Triệu Khách, Triệu Khách phủi bụi đất trên người, bước tới mở cửa lớn ra.

Sau khi cửa phòng bị Triệu Khách lặng lẽ mở ra một khe hở, chỉ thấy một người đứng sau cửa đột nhiên đưa tay đẩy cửa đi vào.

Đây là một người trung niên ngoài ba mươi nhưng khuôn mặt kia vàng như nến, thân thể gầy gò, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ dinh dưỡng không đầy đủ, là Vương Thốt trong thôn.

Vừa vào cửa, đầu tiên Vương Thốt nhìn thoáng qua những quan tài ở trong sân, chợt quay đầu nói với Triệu Khách: “Lâu lão đầu, ta đặt trước một bộ quan tài.”

Triệu Khách đánh giá Vương Thốt từ trên xuống dưới, gật đầu: “Đúng là nên mua sớm một chút.”

Vương Thốt nghe vậy ngạc nhiên, thấy ánh mắt Triệu Khách nhìn mình chằm chằm, đột nhiên tức giận nói: “Đi đi đi, không phải cho ta, là cho lão nương nhà ta.”

“Ồ, Vương lão thái à!”

Lúc nói câu này trong lòng Triệu Khách lại thấy ngạc nhiên, vì lời nói này thoát ra từ trong miệng hắn lại không phải lời hắn muốn nói.

Ngược lại càng giống thân thể của hắn không tự chủ được mở miệng nói.

Chỉ thấy Vương Thốt gật đầu, lấy ra một túi tiền trĩu nặng, mở túi tiền ra, chỉ thấy bên trong là bạc vụn trĩu nặng còn có một vài đồng tiền.

Sau khi ước lượng trên tay mấy lần, chỉ thấy Vương Thốt nhét túi tiền trên tay vào tay Triệu Khách.

“Ngươi là lão thợ thủ công, phải dùng nguyên liệu tốt nhất, quan tài càng dày càng tốt.”

Phụ nhân đứng bên cạnh thấy thế, một tay cầm lấy túi tiền trên tay Triệu Khách ước lượng một chút, đôi mắt kia sắp híp đến mức không thấy con ngươi, mở miệng đồng ý: “Được được được, ngài yên tâm, đến lúc đó bảo đảm làm lão thái thái hài lòng.”

Tuy ngày thường vừa nhắc đến vị lão thái Vương gia này, mọi người đều hận nàng ba phần, đừng nhìn là một phụ nhân nhưng là ác phụ nổi tiếng mười dặm tám thôn.

Vì cháu ngoại của nàng làm Tri phủ nơi này, càng khiến lão thái bà này ngông cuồng hơn, mồm miệng gay gắt thì thôi đi, lúc ra tay cũng rất nghiêm túc, rất nhiều người trong thôn từng bị nàng đánh.

Nhưng chỉ là như thế thì cũng thôi, cùng lắm né tránh một chút là được.

Hết lần này tới lần khác nghe nói lão thái này biết tà pháp, thủ đoạn cũng rất lợi hại.

Cũng vì nàng dâu của Vương Thốt cãi nhau với lão thái vài câu, kết quả không lâu sau đã khiến nhà mẹ đẻ của nhi tức gà chó không yên, cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì.

Khiến người trong nhà luôn nghe thấy tiếng gà gáy bên ngoài lúc nửa đêm, đi ra ngoài nhìn có thể thấy trong ổ gà nhà mình đầy máu tươi.

Cuối cùng vẫn là nhi tức khóc lóc cầu xin Vương lão thái, lúc này mới bình an vô sự.

Bình Luận (0)
Comment