Thử nghĩ xem, ngay cả nhi tức nhà mình cũng ra tay ác như vậy, chứ đừng nói đến là nhà khác.
Nhưng vì cái gọi là không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật, trên tay có một túi bạc trĩu nặng như vậy, có thể sánh bằng tiền quan tài của một gia đình phổ thông.
“Đừng nóng vội, Lâu lão đầu, đi ra ngoài với ta, ta có yêu cầu cho ngươi!”
Chỉ thấy Vương Thốt đưa tay lôi kéo Triệu Khách ra ngoài cửa, dường như đặc biệt kiêng dè lão phụ sau lưng Triệu Khách.
Sau khi lôi kéo Triệu Khách đi ra cửa mới nghe Vương Thốt khẽ nói: “Ta cần gấp, chậm nhất là phải đêm mai.”
“Ngày kia!”
Chỉ thấy Lâu lão đầu dùng ngón tay tính toán thời gian, không khỏi hơi nhíu mày, khẽ nói: “Sao thế, chẳng lẽ lão thái thái đã đi rồi?”
Nơi này coi trọng sẽ chôn cất người chết vào ngày thứ ba, tục xưng là “Phục tam”, hoặc là “Đắp mộ”, “Lũy tam phần”.
Nhưng nếu là ngày thứ ba thì thời gian không đúng, tính cả ngày hôm nay đã là ngày thứ tư.
Hiện tại Vương Thốt cần gấp như vậy, e rằng Vương lão thái này đã không chịu được nữa.
“Nhanh, nhanh, nhưng ta còn có một việc, ngươi phải hứa với ta!”
Sau khi Vương Thốt thuận miệng đối phó hai câu, đột nhiên trợn mắt, đưa tay một phát bắt được cánh tay Triệu Khách.
Triệu Khách vô thức muốn vung tay hất ra, lại phát hiện sức lực của mình không tránh được Vương Thốt.
Lại suy nghĩ thấy cũng đúng, bây giờ hắn không phải là hắn, mà là một thợ thủ công quan tài, Lâu lão đầu.
Tất nhiên sức lực không sánh bằng hán tử hơn ba mươi tuổi Vương Thốt này.
Chỉ thấy Vương Thốt cảnh giác quan sát hai bên một chút, móc ra một túi tiền từ trong ngực nhét vào trong tay hắn.
Túi tiền trĩu nặng tới tay khiến Triệu Khách không nhịn được nhíu mày, tuy hắn cũng không phải Lâu lão đầu chân chính, nhưng vừa rồi Vương Thốt đã đưa tiền, lúc này lại đưa cho hắn một túi tiền nữa.
Nếu nói không có chuyện ẩn ở bên trong, đó là chuyện không thể nào.
Quả nhiên, chỉ thấy Vương Thốt đột nhiên đè thấp giọng, khẽ nói: “Lâu lão đầu, cỗ quan tài này của ta, ngươi phải…”
Lúc nói chuyện, Vương Thốt đưa mặt lại gần, khẽ nói bên tai Triệu Khách.
Nhưng Triệu Khách cẩn thận nghe lại không nghe được cái gì, chỉ thấy Vương Thốt nói xong, hắn lại gật đầu tỏ vẻ làm được.
“Đã nói rõ rồi đấy!”
Vương Thốt nói xong buông tay Triệu Khách ra, xoay người nhanh chóng rời đi.
“Lão đầu tử, sao thế!”
Chỉ thấy phụ nhân đi ra từ sau cửa, tiến lên trước hỏi, nhưng lúc phụ nhân nhìn sang Triệu Khách lại hơi ngạc nhiên.
Triệu Khách không để ý đến, chỉ nói đã bàn bạc ổn thỏa, tuy nhiên hắn cũng không biết yêu cầu của Vương Thốt là cái gì.
Hắn cất bước đi vào trong nội viện.
Sau khi Triệu Khách rời đi, trong đầu phụ nhân không khỏi nhớ lại khuôn mặt vừa rồi của Triệu Khách, dữ tợn âm trầm, ánh mắt hung dữ như bao phủ một tầng mây đen.
Cứ mỗi lần phụ nhân nhớ tới đều không tự chủ được rùng mình một cái.
Bước tới đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Triệu Khách đi vào trong nội viện, nhưng sau khi bước qua cửa, Triệu Khách ngẩng đầu nhìn lập tức ngạc nhiên.
Hắn quay đầu nhìn cánh cửa sau lưng, phát hiện phụ nhân đã không còn bóng dáng, ngoài cửa tối om, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng chó sủa ở trong thôn.
“Điều này??”
Lúc vừa đi ra vẫn là ban ngày, bây giờ đi vào đã biến thành đêm tối?
Chẳng trách Triệu Khách không thể làm quen ngay được.
“Lão đầu tử, nhanh đóng cửa lại đi.”
Chỉ nghe phụ nhân trong phòng thúc giục, vừa giục vừa tự thở dài: “Ôi, lão thái thái Vương gia thật sự không để người ta bớt lo, ngươi nói xem người đã chết, hôm nay cũng hạ táng còn đột nhiên nhảy nhót trong quan tài, người trong thôn đều sắp bị dọa chết.”
“Đã chôn cất rồi hả??”
Triệu Khách suy nghĩ một chút, lúc này mới nghĩ hắn chỉ đi tới một bước, lại đã hoàn thành quan tài, ngay cả người cũng được chôn cất.
Về phần quá trình làm quan tài trong một ngày một đêm qua như thế nào, lại như đột nhiên bị cắt mất một tờ, phụ nhân trong phòng vẫn tiếp tục nói thầm.
“Ngươi nói xem, mọi người đều nói nhập thổ vi an, lão thái bà này chết rồi còn không yên ổn, nhưng nàng chết đi khỏi phải nói nàng dâu Vương Thốt vui mừng đến mức nào, cuối cùng nàng dâu này đã nở mày nở mặt, nếu không chẳng biết phải sống cùng lão thái bà kia bao nhiêu năm nữa.”
Phụ nhân lắm mồm lẩm bẩm một tràng, đặc biệt là nàng dâu Vương Thốt, trước ngực lại có cái bớt hình trăng lưỡi liềm thật to.
Triệu Khách nghe đến đó, đột nhiên cười rộ lên hỏi: “Sao ngươi biết có bớt?”
“Ta thấy lúc nàng cho bú, hài tử nhà Vương Thốt đã ba tuổi rồi còn cho bú sữa, đúng là…”
Phụ nhân nói đến đây không khỏi cười ra tiếng, chợt thúc giục: “Nhanh lên, giường đã trải tốt rồi, nhanh lên giường ngủ.”
Nghe thấy lên giường ngủ, Triệu Khách suýt nữa trượt chân một phát.
Vừa nghĩ đến dáng người như bầu nước của vị lão phụ kia, khóe miệng giật một cái, ánh mắt thấy cửa tiền sảnh đã đóng lại, đôi mắt linh hoạt đảo quanh, vội vàng nói: “Ngươi ngủ trước đi, ta còn chưa dọn dẹp sạch sẽ nguyên liệu làm quan tài trước đó.”
Nói xong, Triệu Khách co cẳng bỏ chạy.
“Ôi, ngày mai…”
Lão phụ thò đầu ra từ cửa sổ, thấy thế vội vàng vẫy tay gọi Triệu Khách, nhưng Triệu Khách thấy thế lại bước nhanh hơn, vọt lên một bước xông ra khỏi phòng trước.