Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1638 - Chương 1638 - Lão Thái Vương Gia

Chương 1638 - Lão thái Vương gia
Chương 1638 - Lão thái Vương gia

“Quỷ chết đầu thai.”

Thấy thế lão phụ không nhịn được mắng một câu, quay người thổi đèn đi ngủ.

“Ông!”

Triệu Khách nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trong phòng trống trải, trên mặt đất toàn là mảnh gỗ vụn.

Ngoại trừ mảnh gỗ vụn còn có một đống đồ vật vụn vặt lộn xộn.

Sở dĩ Triệu Khách chú ý đến những thứ này, là vì nhìn thế nào cũng thấy những thứ này không liên quan đến quan tài.

Ví dụ như xương gà, một quyển Đại Bi Chú, dây đồng tiền cũng một đống lung tung rối loạn đặt chồng chất trên bàn.

“Đào mộc?”

Ngón tay Triệu Khách cầm một túm mảnh gỗ vụn trên bàn, đặt ở chóp mũi nhẹ ngửi một hơi, phát hiện lại là phấn đào mộc.

Cầm lấy dây đấu bên cạnh, bên trong lại tràn ngập mùi tanh nồng, dường như là máu bồ câu nhưng lại không giống lắm.

“Kỳ quái, rốt cuộc hắn làm chiếc quan tài này như thế nào?”

Triệu Khách nhớ kỹ trong quyển bút ký kia, hình như Lâu lão đầu hận Vương lão thái này đến nghiến răng nghiến lợi, dự định đặc biệt chế tác một chiếc quan tài.

Về phần chế tác như thế nào, hắn còn chưa kịp xem, kết quả quạ đen gõ cửa cắt ngang hắn.

Hiện tại vẫn không biết rốt cuộc bộ quan tài này có bí mật như thế nào.

Ngay lúc trong lòng Triệu Khách thấy nghi ngờ, chỉ nghe sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng gọi.

“Lâu lão đầu có ở đó không?”

Nghe giọng nói, người này đã vào trong sân.

Triệu Khách đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy một lão thái thái thoạt nhìn khoảng tám mươi tuổi đang đứng ở trong sân.

“Ngươi là??”

Triệu Khách nhìn lão thái một chút, chỉ thấy ánh mắt lão thái sáng ngời, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười: “Hôm nay nhà ta có việc, theo thường lệ đến đưa cho ngươi một miếng thịt heo, nhưng đưa cho quá nhiều người nên hơi chậm, lão đệ đừng thấy lạ.”

Chỉ thấy lúc phụ nhân nói lời này, còn đặc biệt giơ khối thịt trên tay lên ra hiệu.

Vì thiếu mất hai ngày, Triệu Khách cũng không rõ ràng trong hai ngày trống rỗng này đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ tưởng là nhà ai vừa có tang lễ, lúc đầu cũng không để ý lắm.

Chỉ có điều đôi mắt nhìn về phía miếng thịt heo kia, Triệu Khách trợn to mắt, mặc dù bây giờ không phải là mùa hè, buổi đêm hơi lạnh, nhưng chờ Triệu Khách cẩn thận nhìn thứ được gọi là thịt heo kia, mồ hôi lạnh trên trán Triệu Khách lăn xuống dọc theo khuôn mặt.

Chỉ thấy trên miếng thịt heo trắng nõn nà kia có một cái bớt nguyệt nha, rất rõ ràng ở dưới ánh trăng.

Lại nhìn lão thái đi tới trước mặt, lão thái đang bước đi dưới ánh trăng nhưng lại không thấy cái bóng ở dưới chân.

Nếu thật sự là Lâu lão đầu thấy tình cảnh này, e rằng đã sớm sợ đến mức co quắp ngồi dưới đất.

Nhưng Triệu Khách lại khác, tuy trong lòng thấy giật mình nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tuy không rõ đây là sự thật hay ảo tưởng, nhưng nhìn lão thái đi tới, Triệu Khách lại có thể cảm nhận được từng tia ý lạnh trong không khí, chỗ nào cũng có sự lạnh băng khiến người ta cảm thấy như châm gai nhọn.

Trong đôi mắt đục ngầu kia lộ ra một tia sáng, trên mặt lại tỏ ra nhẹ nhõm, nhếch miệng cười nói: “Ha ha, lão tỷ nhi thật sự khách sáo, cứ để thịt ở trên bàn đi, ta còn có việc, không tiễn lão tỷ nữa.”

Triệu Khách nói xong, gót chân lùi lại một bước, cả người lùi vào trong cửa.

“Ôi, ta đi từ xa đến đây, miệng đắng lưỡi khô, lão đệ cũng không cho miếng nước uống à?”

Nhưng lão thái lại không có ý dừng bước, cất bước muốn đi theo.

Thấy thế, Triệu Khách vỗ một cái vào gáy thật mạnh, giả vờ dáng vẻ hồ đồ.

“Ngài xem đầu óc của ta này, lão tỷ ngồi xuống chờ ta, trong phòng ta có nước trà ngon vừa pha, đợi ta mang cho ngài.”

“Hừ! Vậy còn tạm được, nhanh lên.” Lão thái nghe vậy nhếch miệng cười một tiếng.

Dưới ánh trăng, màu da của lão thái càng có vẻ tái nhợt, da mặt chảy nhão, đưa tay sờ gò má màu đỏ chót, cái miệng rộng đỏ tươi cười rộ lên, cảm giác bắp thịt trên mặt như muốn nứt ra.

Triệu Khách thấy thế xoay người đi vào tiền thính, ánh mắt đánh giá xung quanh.

Với trạng thái hiện tại của hắn, đừng nói đối phó vị lão thái thái bên ngoài, dù là tên ma bệnh Vương Thốt hơn ba mươi tuổi kia cũng không phải đối thủ của hắn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía những cái quan tài bán thành phẩm bên cạnh.

“Ôi! Ta nói tiểu lão đệ này, sao nước trà của ngươi lại lâu như vậy, sao nào, chê lão thái bà ta không uống nổi lá trà nhà ngươi à?”

Tiếng nhạo báng quái gở, chỉ thấy đôi giày thêu màu đỏ chót đặt chân đi vào từ ngoài cửa.

Lúc nói lời này, chỉ thấy lão thái đã đi vào, nhưng đưa mắt nhìn lên lại thấy trong tiền thính rỗng tuếch, không thấy bóng dáng Triệu Khách.

Thấy thế, lão thái đột nhiên nhướn mày, trên khuôn mặt tái nhợt lập tức tỏ ra lạnh lùng.

“Sao nào, lão thân có ý tốt mang thịt đến cho ngươi, ngươi lại đối phó lão thân như vậy? Lâu lão đầu, ngươi đúng là không ra gì!”

Chỉ thấy lão thái kia nói chuyện, ánh mắt nhìn thoáng qua, trong tiền thính lớn như vậy, ngoại trừ cái bàn ký sổ kia, cũng không có gia cụ nào hết.

Nếu có cũng là ba chiếc quan tài che kín vải đen ở trước mặt, vì là bán thành phẩm nên chưa có nắp quan tài.

Nhưng phía dưới quan tài cũng đệm thêm băng ghế, kích cỡ cũng phải cao cỡ nửa người.

Bình Luận (0)
Comment