Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1639 - Chương 1639 - Lão Thái Vương Gia (2)

Chương 1639 - Lão thái Vương gia (2)
Chương 1639 - Lão thái Vương gia (2)

Thấy thế, trên mặt lão thái lập tức lộ ra ý cười, đi đến trước một cái quan tài, chỉ thấy móng tay dài nhỏ vịn vào mép quan tài.

“Xẹt xẹt!”

Đương nhiên đồ được dùng làm quan tài không phải nguyên liệu kém gì, nhưng móng tay lão thái lướt qua quan tài một vòng, để lại một vết cào thật sâu.

Tiếng vang bén nhọn chói tai khiến người nghe cảm thấy như có con kiến bò lên xương cốt cả người, trong lòng ngứa ngáy.

“Lâu lão đầu, ta tự hỏi những năm qua cũng không đắc tội ngươi, ngươi nói xem ngươi cứ làm quan tài cho tốt, yên ổn sống hết đời này tốt biết bao nhiêu, sao cứ phải gây khó dễ cho ta.”

Giọng nói lão thái trở nên bén nhọn, có lẽ biết Lâu lão đầu đã nhận ra mình, dứt khoát không lừa gạt nữa.

“Không nói lời nào? Ngươi nói ngươi xem, tại sao cứ phải thông đồng với con tiện tỳ kia, ta đã sớm biết tiện nhân kia không phải thứ gì tốt, còn có tạp chủng do nàng sinh ra căn bản không phải của nhi tử ta, đáng thương cho nhi tử của ta, thuở nhỏ người suy nên vô hậu, ta là nương cũng không dám nói cho hắn biết.”

Lão thái nói xong, đột nhiên đưa tay chộp một cái, giật xuống miếng vải đen phủ trên quan tài, lại thấy trong quan tài không có gì hết, đảo mắt nhìn về phía chiếc quan tài thứ hai.

“Hừ! Chỉ là ta không ngờ tiện nhân kia lại chó cùng rứt giậu bỏ thuốc độc, hạ độc chết ta!”

Nói đến đây, lão thái đột nhiên bật cười, trong tiếng cười mang theo vẻ sảng khoái.

“Ngươi không biết đâu, vừa rồi ta cầm đầu của nàng, tặng một món quà lớn cho nhà mẹ đẻ của nàng, nhìn nương của nàng bị dọa gần chết, e rằng nàng nằm mơ cũng không ngờ, dù ta chết cũng không để nàng kế thừa sản nghiệp của Vương gia ta, còn có tên tiểu tạp chủng kia của nàng cũng bị ta ép uống thuốc diệt chuột, ném ra dã ngoại cho chó hoang ăn.”

Triệu Khách núp trong bóng tối, sau khi nghe nói như thế trong lòng lạnh lẽo.

Nhớ kỹ trước đó lão bà của Lâu lão đầu có nói, trước ngực lão bà Vương Thốt có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm, lại nghĩ đến miếng thịt bị vị lão thái thái này xách trong tay, cảm giác ghê tởm xông lên đầu.

Tất nhiên Triệu Khách không quan tâm miếng thịt này rốt cuộc là thịt gì, nhưng bà bà chết thì chết đi, lại còn biết thành lệ quỷ quay về giết nhi tức và tôn tử, lại coi thịt của nhi tức là thịt heo đưa đến nhà người khác.

Loại bà bà này cũng không phải hung ác bình thường.

Nhưng nghĩ lại hình như nhi tức cũng không phải thứ gì tốt, lại hạ độc chết bà bà nhà mình.

Chỉ có thể nói, không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

Nhưng trong lòng Triệu Khách lại xuất hiện một nghi ngờ, tuy không biết rốt cuộc Vương Thốt yêu cầu một chiếc quan tài như thế nào.

Nhưng nhìn những tài liệu còn lại, nhìn thế nào cũng không giống một chiếc quan tài bình thường, hơn nữa hắn đã từng gặp chiếc quan tài này, bên ngoài điêu khắc tranh dầu chiên địa ngục.

E rằng cũng muốn vị bà bà này chết không yên bình.

Nhưng chiếc quan tài này là Vương Thốt yêu cầu, không biết rốt cuộc tên này đóng vai nhân vật gì trong câu chuyện này.

Ít nhất, nghe lời nói của lão thái bà trước mắt, dường như nhi tử của nàng bị nàng dâu mê hoặc, nói trắng ra là mang tai mềm, sợ lão bà.

Ngay lúc Triệu Khách đang hoang mang, lão thái đã vén miếng vải đen trong chiếc quan tài thứ hai lên, cúi đầu nhìn lại thấy bên trong trống không.

Lão thái thất vọng lắc đầu, xoay người đi đến trước chiếc quan tài thứ ba.

Nàng nhếch mũi khẽ ngửi, mùi người sống khiến đôi mắt lão thái tỏa sáng, hai tay đặt ở mép quan tài, đôi mắt đã không có tròng trắng mắt hoàn toàn biến thành màu đen đặc.

“Ngươi cũng không phải thứ tốt, lại thông đồng với tiện tỳ kia, dùng máu cho đen làm ra nước sơn đen, xương gà khảm ở trên nắp quan tài, trong quan tài đều là chu sa, ngươi muốn ta hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh!”

Nói xong lời này, chỉ thấy gân xanh trên mặt lão thái kéo căng, nghiến răng nghiến lợi, cả khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.

Hiển nhiên ở trong lòng nàng, Lâu lão đầu càng đáng hận hơn, hai tay hung hăng chộp vào quan tài “xoạt” một tiếng, miếng vải đen bị móng tay của lão thái xé thành hai nửa.

Nhưng một trảo này lại bắt hụt, chỉ thấy trong quan tài không có Triệu Khách, mà đặt một bộ quần áo trên người Lâu lão đầu.

“Trống không!”

Nhìn bộ quần áo ở trong quan tài, đầu tiên lão thái hơi ngẩn ngơ, lúc này trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng rống to.

Ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay thấy thân thể trần truồng của Triệu Khách đột nhiên nhảy xuống từ đỉnh đầu.

Vung tay ném đi, chỉ thấy trong lòng bàn tay Triệu Khách vẩy ra một mảnh lưới đỏ, là sợi dây đỏ nhuộm tru sát và máu bồ câu trong dây đấu.

Hắn đánh đòn phủ đầu khiến lão thái không kịp né tránh, cả đầu bị chụp vào trong tấm lưới đỏ.

Sợi đây dỏ chạm đến da thịt của lão thái lập tức như tuyết trắng bị dính than lửa, khiến cả tấm lưới như bị lửa đốt.

“A!”

Cảm giác đâm nhói nóng bỏng khiến lão thái ngã nhào xuống mặt đất, hai tay điên cuồng chộp vào trên đầu của mình, thật sự đã đau đớn đến tận trong lòng, dường như cả cái đầu cũng bị nhóm lửa.

Thì ra ngay từ đầu Triệu Khách đã trốn ở trên xà nhà, dùng sợi dây đỏ trong dây đấu bện ra một tấm lưới.

Bình Luận (0)
Comment