Lại quay đầu nhìn sang, chỉ thấy ngọn lửa trong căn phòng đến nhanh đi cũng nhanh, không lan tràn ra xung quanh mà chỉ đốt căn phòng này sập xuống.
Trong lòng Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vì Lâu lão đầu nên không tự chủ được đi lên, nhìn đống đổ nát trước mặt.
Chỉ thấy có hạt châu gì đó chảy ra từ trong mắt, đưa tay sờ một vòng đã thấy nước mắt ràn rụa.
Hiển nhiên, tình cảm của Lâu lão đầu với nàng dâu nhà mình cũng rất sâu đậm.
Đáng tiếc, tuy Triệu Khách có chút cảm nhận lại không ảnh hưởng quá sâu.
Ngay lúc Triệu Khách dự định xoay người, “cạch” một tiếng đột nhiên có một cái tay máu thịt be bét thò lên từ dưới đất, túm chặt lấy cổ chân của Triệu Khách kéo mạnh một phát.
“Ừm!”
Theo cảm giác mất trọng lượng thật mạnh, trong lòng Triệu Khách giật mình, thân thể không tự chủ được nhảy phắt về phía trước một cái.
“Ầm!”
Trong nháy mắt đó theo một tiếng vang nặng nề, Triệu Khách chỉ cảm thấy đầu nóng rực đau đớn.
Mở mắt ra nhìn, trước mặt lại là một cây cột gỗ, phía trên còn có dấu cái trán của hắn.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt xuyên qua nóc nhà chiếu xuống, tầng sương mịt mờ kia cũng biến mất rất nhiều, nhìn mặt trời e rằng đã đến giữa trưa.
Trên tay hắn còn nắm chặt quyển “Định luận nắp hòm”.
Thoạt nhìn giống như hắn đã ngủ thiếp đi một chút, nhưng Triệu Khách biết rõ hắn vô cùng tỉnh táo, nhìn thoáng qua chỉ thấy những chiếc quan tài được đặt lung tung lộn xộn trong nghĩa trang rách nát.
Chỉ có chiếc quan tài màu đen kia được đặt gọn gàng ở tiền thính.
“Là mơ? Hay là ảo tưởng?”
Triệu Khách nhìn thoáng qua quyển bút ký do Lâu lão đầu để lại, lại liếc nhìn cánh cửa lớn trước mặt.
Hắn đưa tay xoa đầu, nhưng vừa đưa cánh tay lên đã cảm thấy trên cánh tay truyền đến cảm giác đâm nhói.
Hắn cúi đầu nhìn, thấy trên cánh tay có một vết thương mới tinh, máu me đầm đìa.
“Vết thương! Là…”
Nghĩ đến hắn bị lão thái cào vào cánh tay, xé ra một vết thương lớn ở trên cánh tay, lại không ngờ vết thương này vẫn còn lại trên cánh tay của hắn.
Đây chỉ là một vết rách, nếu lúc ấy lão thái bóp chết Lâu lão đầu, tháo hắn ta thành tám khối…
Nếu hắn không rõ mọi chuyện chỉ coi là một giấc mơ, e rằng hậu quả khó mà lường được.
Nghĩ tới đây, Triệu Khách nghẹn một hơi ở ngực, trong lòng không khỏi cảm thấy nghĩ mà sợ.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, lão thái đã để lại thương tổn ở trên người hắn, vậy vết thương mà hắn tạo ra trên người lão thái thì như thế nào?
Nghĩ đến đây, Triệu Khách nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía chiếc quan tài màu đen, giơ tay lật xem bản bút ký này một lượt.
Phát hiện trong bút ký có hai trang liên quan đến việc làm quan tài bị xé mất, lật ra sau còn có một vài dòng tự thuật.
Trong đó có nhắc đến sáng sớm hôm sau, trước cửa từng nhà trong thôn đều treo một miếng thịt nát, có ngón chân, có cánh tay, bắp đùi, ngực, thịt mỡ, đều bị cắt thành từng miếng.
Mọi người phát hiện đầu của lão bà Vương Thốt ở nhà mẹ đẻ của nàng, vụ án này đã tạo ra sự chấn động cực lớn, trở thành 【 Án Vương Thốt giết lão bà 】 chấn động toàn bộ Thông Châu.
Vì quan huyện muốn nhanh chóng xoa dịu chuyện này đã bắt lại Vương Thốt, sau đó tìm được một bao thuốc diệt chuột ở nhà Vương Thốt, lại tìm thấy xác nhi tử Vương Thốt ở sau núi.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, mới phát hiện cái chết của lão thái Vương gia rất kỳ quặc và đột ngột.
Vì vậy án mới kéo ra án cũ, lại thành Vương Thốt giết nương giết tử.
Trong lúc nhất thời còn kinh động đến cả kinh thành, tạo ra sự chấn động cực lớn, giết nương giết lão bà, ngay cả hài tử cũng không buông tha.
Tình tiết ác liệt như vậy, Vương Thốt bị phán lột da!
Đây là hình pháp cực kỳ hiếm thấy vào lúc ấy, cắt ra một đao từ trên lưng, giội nhựa đường lên người, sau khi đóng lại mới dùng cái búa gõ, nhựa đường và da người cùng nhau tróc ra.
Rửa đi nhựa đường sẽ đạt được một tấm da người hoàn chỉnh.
Vì là cực hình, lại là vụ án lớn có tính chất ác liệt vào lúc ấy, cộng thêm người Vương gia đã chết hết, dẫn đến không có ai nhặt xác cho Vương Thốt.
Bị người ta cuốn chiếu ném vào bãi tha ma.
Da của hắn ta thì bị chế thành một mặt trống, vốn nên treo ở cửa nha môn răn đe, nhưng vì Vương Thốt quá gầy yếu, da trên người cũng nhỏ nên không làm được trống to, chỉ làm thành một mặt trống nhỏ.
Về phần trống để ở nơi nào, bên trên lại không nhắc đến, đến đây đã kết thúc quyển bút ký.
Nhìn quyển bút ký trên tay, Triệu Khách không khỏi thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía chiếc quan tài màu đen, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Hắn ném quyển bút ký trên tay vào trong Không gian giới chỉ, sau đó Triệu Khách đứng lên, đi đến đống đổ nát bên cạnh nghĩa trang.
Căn phòng sụp đổ bên cạnh là nơi lão bà của Lâu lão đầu bị thiêu chết, cũng là chỗ ở trong nghĩa trang.
Sở dĩ không có chính phòng, cũng vì đây là nghĩa trang nên không ai ngủ trong chính phòng, trong chính phòng đều đặt quan tài.
Đứng trên đống đổ nát, Triệu Khách nhớ lại hình ảnh ngay lúc đó, ánh mắt nhìn chằm chằm tảng đá dưới chân.
Quả nhiên, loáng thoáng thấy trên cục đá vụn như có một dấu tay mơ hồ.
Nghĩ tới đây, Triệu Khách gọi ra Nhiếp nguyên thủ, hai bàn tay lớn màu vàng óng lật đống đổ nát mấy lần.