Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1642 - Chương 1642 - Đại Yến Tế Tổ

Chương 1642 - Đại yến tế tổ
Chương 1642 - Đại yến tế tổ

Trong chốc lát, chỉ thấy phía dưới dấu tay kia lại chôn một cái hộp không đáng chú ý.

Bản bút ký này, cộng thêm cái hộp trước mặt khiến Triệu Khách cảm giác, dường như từ nơi sâu xa có người thông qua bản bút ký này giúp đỡ hắn.

Là Lâu lão đầu?

Không!

Đây không phải đang giúp hắn, mà mượn lực lượng của hắn để trả thù cho hắn ta, thử nghĩ nếu không phải hắn mạo hiểm buông tay đánh cược một lần, lấy được một cơ hội sống cho hắn.

Nếu đổi lại là một người đần độn u mê, e rằng chắc chắn bị lão thái tháo thành tám khối.

Đến lúc đó, oán khí sau khí chết lưu lại trên quyển bút ký này sẽ chờ đợi người tiếp theo cầm bút ký, lực lượng của bút ký sẽ cường đại hơn.

“Hừ, ngươi cũng không phải thứ gì tốt!”

Triệu Khách lẩm bẩm một câu với không khí, như đang nói cho Lâu lão đầu nghe.

Triệu Khách mở hộp ra nhìn, chỉ thấy trong hộp còn có một bức thư giấy.

Triệu Khách lấy giấy viết thư ra xem, trong chốc lát trên mặt xuất hiện vẻ khác thường, ánh mắt nhìn về phía món đồ bị tờ giấy che mất trong hộp, trong lòng chợt hiểu ra: “Hóa ra là món đồ này!”

“Ùng ục ục…”

Trong cái nồi sắt to bằng chậu rửa mặt, chỉ thấy bên trong là dầu sôi nóng hổi, đống lửa bên cạnh chiếu xuống, có thể thấy trong chảo dầu bốc lên một luồng khói trắng.

Cánh cửa bên cạnh tạm thời được dự thành cái thớt, đặt gọn gàng đồ gia vị.

Những đồ gia vị này là do Triệu Khách tìm kiếm phía dưới đống đổ nát, còn có một ít thu thập được từ chỗ những tiêu sư đó.

Dù sao tiêu sư đi lại bên ngoài lâu dài, có đôi khi đến nơi trước không thôn, sau không cửa hàng, muốn nướng một con gà để ăn, dù sao trên người cũng phải mang theo một ít gia vị.

Chỉ thấy hai tay Triệu Khách không ngừng túm lấy những đồ gia vị này, bỏ vào trong chảo dầu bên cạnh.

Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, dù thủ pháp của Triệu Khách rất nhanh, lượng đồ gia vị trên thớt vẫn là như thế, không ít hơn một chút nào.

Nhưng hết lần này tới lần khác đúng là như thế, một chảo dầu sôi này của Triệu Khách càng đốt càng thơm.

Thật ra nhìn kỹ không khó phát hiện, mỗi một lần Triệu Khách lấy nguyên liệu, tuy tay còn chưa chạm đến nguyên liệu, nhưng trong lòng bàn tay lại lóe ra một tầng ánh vàng mờ mịt, chính là Nhiếp nguyên thủ.

Cho dù không cần thả ra, Triệu Khách đã sớm vận dụng Nhiếp nguyên thủ đến mức độ đăng đường nhập thất.

Tuy nhiên, khoảng cách đến cảnh giới cao thâm khó lường như tiện tay lấy rừng núi mưa gió chi linh làm thành đồ ăn như trong Vạn thực sách vẫn còn kém rất xa.

Nhưng thu phát tại tâm, tất nhiên để trong lòng bàn tay cũng không phải là độ khó quá lớn với Triệu Khách.

Dù sao người quỷ khác đường, hắn làm đồ ăn cho quỷ không chỉ phải thêm mấy phầm âm khí vào trong thức ăn, càng phải biến đổi đến mức thích hợp với cảm giác của quỷ.

Trước đó có lẽ còn hơi rắc rối, trong đó còn cần rất nhiều trình tự làm việc, nhưng sau khi có Nhiếp nguyên thủ, làm đồ ăn cho quỷ lại trở nên đơn giản.

Sau khi cho gia vị vào, dầu nóng vốn trong suốt bị Triệu Khách lật xào, lại dần biến thành màu đỏ thẫm.

“A a!”

Lúc này, chỉ nghe một tiếng ngáp ngủ vang lên, Triệu Khách ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nắp quan tài trên đất lắc lư mấy lần.

Chợt thấy Quỷ cầm canh đẩy nắp quan tài ra, lắc đầu ngồi dậy từ trong quan tài.

Nhìn thoáng qua sắc trời, chỉ thấy trời đã tối, hắn ta loạng choạng bò ra từ bên trong, trên da mặt đỏ thẫm còn có vẻ mơ hồ chưa tỉnh ngủ, thoải mái duỗi người một cái.

Hắn ta nhếch mũi lên, đột nhiên ngửi được một mùi thơm cay xông vào trong mũi, tuy hương vị cay độc lại khiến người ngửi được chảy ra nước bọt ở dưới đầu lưỡi.

Lần theo mùi thơm, liếc mắt nhìn trộm, lại thấy Triệu Khách đang bận rộn trong sân.

“Ha ha, tiểu tử này!”

Thấy Triệu Khách dựng bếp lò tạm thời, khỏi phải nói, mặc dù lấy vật liệu ngay tại chỗ nhưng cũng ra dáng ra vẻ.

Mấy cái bát sứ rách nát được đặt gọn gàng bên cạnh bếp lò.

Thấy thế, Quỷ cầm canh không nhịn được khen ngợi trong lòng, thầm nghĩ: “Tiểu hòa thượng này cũng trung thực ở lại nguyên một ngày, xem ra cũng không trêu chọc cái gì không nên trêu!”

Phải biết rằng, không phải trước đó chưa từng đưa người đến nơi này, nhưng những người này không biết sống chết, cảm thấy có thể nhân lúc ban ngày để chạy trốn, càng có người lại ngông cuồng muốn đốt toàn bộ nghĩa trang.

Nhìn xương trắng ở góc tường, lại nhìn nghĩa trang rách nát sau lưng, có thể những người đã từng có suy nghĩ kia đều biến thành mảnh xương vụn.

Đương nhiên, nơi này cũng có mấy việc kỳ quái, ví dụ như thỉnh thoảng bọn họ đưa người sống trở về.

Chờ tỉnh lại nhìn lên, đã thấy những người sống đó biến thành xác chết, bị tháo thành tám khối, cách chết cực kỳ thê thảm.

Đương nhiên, đám Quỷ cầm canh cũng thấy vui vẻ.

Cũng như đến chợ bán thức ăn mua thịt dê, dự định về nhà làm xiên dê nướng, kết quả lão bản dứt khoát xử lý tốt thịt dê giúp ngươi, cắt thành từng miếng.

Ngươi xem, làm vậy thuận tiện bao nhiêu, cầm lên là có thể ăn.

Nhưng rốt cuộc chuyện này có nguyên nhân là gì, Quỷ cầm canh cũng không rõ ràng.

Vào ban ngày, dù quanh năm nơi này bị sương mù bao phủ, nhưng đám u hồn lệ quỷ bọn họ cũng đã sớm nghỉ ngơi, nếu chẳng may chạm vào ánh sáng mặt trời, vậy thảm rồi.

Bình Luận (0)
Comment