Cho nên ban ngày bọn họ vẫn trốn ở trong quan tài ngủ, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài.
Dần dà, Quỷ cầm canh cảm thấy ban ngày bên ngoài nghĩa trang chắc chắn có “Quỷ”
Nói đi cũng phải lại, cũng vì những người kia không thành thật, có rất ít người thành thật ở lại nơi này, chuyên tâm làm đồ ăn như tiểu hòa thượng trước mặt.
Không thể không nói, điều này cũng khiến Quỷ cầm canh lau mắt mà nhìn.
Chỉ ngây người một lúc ngắn, Quỷ cầm canh ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà rách nát trên đỉnh đầu, chỉ thấy ngôi sao và mặt trăng đều đã lên đến đỉnh đầu.
Thấy thế, Quỷ cầm canh không dám chậm trễ nữa, vội vàng bò ra khỏi quan tài.
Lấy ra một đôi chiêng đồng từ trong quan tài, đôi tay thô ráp kia khẽ vuốt ve cái chùy và mặt chiêng này.
Dường như hai món đồ này còn trân quý hơn lão bà của hắn ta, a, điều kiện tiên quyết là hắn ta phải có lão bà mới được.
Cầm lên công cụ kiếm sống của mình, chỉ thấy Quỷ cầm canh gõ một cái vào chiêng đồng trên tay.
“Keng!!”
Tiếng chiêng thứ nhất vang lên, chỉ thấy xung quanh nghĩa trang đột nhiên bay ra một quả cầu lửa màu xanh, rơi xuống nghĩa trang, chiếu sáng cả nơi này.
Ngay sau đó, tiếng chiêng thứ hai vang lên, chỉ thấy mấy chiếc quan tài đậy nắp xong quanh nhẹ nhàng mở ra.
Lần lượt có mấy nữ nhân đi ra từ trong quan tài, bắt đầu dọn dẹp tiền thính.
Lúc tiếng chiêng thứ ba vang lên, không biết một đám oa oa mặt đen cởi truồng chui ra từ chỗ nào, hi hi ha ha vây xung quanh chiếc quan tài màu đen kia, nhẹ nhàng dựng thẳng chiếc quan tài lên.
Trong chốc lát, nắp quan tài màu đen từ từ mở ra, dưới ánh sáng của lân hỏa xung quanh, chỉ thấy Vương Ma Tử lẳng lặng nằm trong quan tài như đã ngủ thiếp đi.
Triệu Khách nhìn thoáng qua, phát hiện sắc mặt Vương Ma Tử kém hơn trước đó mấy phần, lúc này mới qua một buổi sáng, da thịt trên mặt tên này như đã gầy đi trông thấy, màu da cũng trở nên vàng như nến.
Xem ra, hắn ta không chỉ bị lão thái bà kia nhập xác, lão thái bà còn không ngừng hút tinh khí của hắn ta.
Cứ tiếp tục như vậy, Triệu Khách đoán không được bao lâu nữa, Vương Ma Tử sẽ mơ hồ chết đi trên tay lão thái bà này.
Đúng lúc này, Vương Ma Tử dựng thẳng mũi chân dịch về phía trước một chút như có thứ gì đó đẩy sau lưng hắn ta.
Đôi mắt Vương Ma Tử chậm rãi mở ra, vừa mở ra đã nhìn về phía Triệu Khách.
Sau khi thấy tiểu hòa thượng Triệu Khách lại thành thật nấu ăn trong sân, trên mặt Vương Ma Tử không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái giống Quỷ cầm canh.
“Đại Vương, hôm nay chúng ta phải chuẩn bị đại yến tế tổ, ngài xem, ta đi gọi các hương thân tới.”
Quỷ cầm canh lại gần, cẩn thận nói với Vương Ma Tử.
Vương Ma Tử chỉ im lặng gật đầu.
Thấy thế, Quỷ cầm canh vội vàng cúi đầu, mở ra cửa lớn nghĩa trang, đứng ở ngoài cửa vung chiêng đồng trên tay lên, bắt đầu gõ.
“Giỗ tổ, các hương thân đến dự tiệc đi!”
Liên tục gõ chiêng mấy lần, không lâu lắm đã thấy một vài cái bóng mơ hồ lục tục xuất hiện bên ngoài nghĩa trang.
Ánh mắt Triệu Khách nhìn sang, đều là bóng dáng người trong thôn, ngoài trừ người trong thôn, Triệu Khách còn thấy một số quỷ hồn mặc quần áo hiện đại đi theo phía sau.
Trong những người này, dù là quần áo hay là kiểu tóc và vẻ ngoài rõ ràng không hợp với thời điểm này.
“Người đưa thư!”
Thấy thế, trong lòng Triệu Khách lập tức cảnh giác, đương nhiên những người này không phải người sống, đều là quỷ hồn người đưa thư.
Thử nghĩ xem, linh hồn người đưa thư xuất hiện ở nơi này có nghĩa là gì?
Nói rõ hắn và Vương Ma Tử tuyệt đối không phải hai người đưa thư đầu tiên đi vào nơi này, trước bọn họ còn có mấy người đưa thư không hiểu sao lại chết ở nơi này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Khách lại càng cảnh giác hơn, hắn không dám ngông cuồng tự đại, trong số người đưa thư này cao thủ như vậy, chút thực lực này của hắn chưa chắc đã được xếp hàng đầu.
Chứ đừng nói đến chút thủ đoạn hiện tại của hắn, nhiều nhất không khác người đưa thư hạ cấp bao nhiêu.
Tuy trên tay có thêm một lá vương bài, nhưng có quỷ hồn mấy vị người đưa thư này làm vết xe đổ, trong lòng Triệu Khách đâu dám chủ quan.
“E rằng trong tay lão thái bà này còn cất giấu đại sát khí gì đó!”
Triệu Khách nghĩ tới đây, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Vương Ma Tử.
Chỉ thấy lúc này Vương Ma Tử chậm rãi lấy ra một hòm sắt nhỏ màu đen từ trong quan tài của mình, đặt ở trên tế đàn đã được dựng tốt.
Sau khi mở rương ra, chỉ thấy một cái đầu người bị Vương Ma Tử lấy ra từ trong hộp sắt.
Trong nháy mắt nhìn thấy cái đầu người này, trong lòng Triệu Khách đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, không diễn tả được rốt cuộc là chỗ nào không thích hợp.
Ngay lúc này, không biết có phải ảo giác của Triệu Khách hay không, Triệu Khách lại thấy bờ môi của cái đầu người này hơi nhúc nhích.
Lúc đầu Triệu Khách còn tưởng là hắn hoa mắt, đưa tay xoa mắt lại nhìn thật kỹ, không biết cái đầu người trên bàn thờ đã mở mắt ra từ lúc nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người hắn.
“Cái đầu người này… Còn sống!”