Bốn mắt nhìn nhau, mí mắt Triệu Khách nhảy dựng lên, ánh mắt đầu người vô hồn thâm trầm như một cái lỗ đen, nhìn đầu người hơi mở miệng ra, Triệu Khách không tự chủ được yên lặng đọc theo ở trong lòng.
Hai chữ rất đơn giản, “Cứu ta!”
“Cứu ngươi?”
Tư duy của Triệu Khách trở nên chậm lụt, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của đầu người, trong thoáng chốc bên tai như nghe được tiếng cầu cứu trầm thấp: “Cứu ta! Cứu ta! Cứu ta!!”
Giọng nói như xa như gần dần vang vọng trong lỗ tai Triệu Khách, lúc đầu chỉ như con muỗi kêu lên vù vù, lại dần như kinh lôi cuồn cuộn, khiến toàn bộ tư duy trong đầu Triệu Khách đều bị giọng nói này chiếm hết.
Đúng vào lúc này một tiếng “keng” thật lớn, tiếng chiêng đồng chấn động đến mức trước mặt Triệu Khách biến thành màu đen, suy nghĩ trong đầu đột nhiên bị tiếng chiêng đồng này cắt ngang.
Trong lòng hắn đột nhiên giật mình: “Không tốt, trúng chiêu!”
Ánh mắt nhanh chóng rời khỏi đôi mắt của đầu người, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy khuôn mặt đỏ thẫm của Quỷ cầm canh gần như áp sát vào chóp mũi Triệu Khách, đôi mắt trợn to như chuông đồng, căm tức nhìn Triệu Khách.
“Tiểu hòa thượng, ngươi ngẩn ngơ ở đây làm gì, không phải nói muốn nấu ăn à, không thấy các hương thân đều ngồi xuống rồi sao, còn ngẩn ngơ cái gì?”
Triệu Khách nhanh chóng lùi lại một bước, cuối cùng đã lấy lại tinh thần, hắn lắc đầu, vội vàng chắp tay trước ngực, cười làm hòa nói: “A di đà Phật, tiểu tăng hồ đồ rồi, sẽ mang đồ ăn lên ngay!”
“Hừ! Nhanh lên, nếu còn chậm trễ lại tưởng Đại Vương nhà ta bạc đãi các hương thân, đến lúc đó Diêm Vương gia cũng không cứu được ngươi!”
Quỷ cầm canh nói xong lại oai nghiêm ngẩng đầu, xoay người tiếp tục chào hỏi những âm hồn đi vào từ ngoài cửa.
Đuổi Quỷ cầm canh đi, trong lòng Triệu Khách không khỏi đổ mồ hôi lạnh, lại nhìn lên cái đầu người này, đã thấy đầu người nhắm chặt hai mắt, lẳng lặng được trưng bày trên bàn thờ.
Vẻ mặt im ắng, nhắm mắt an tường, dường như tình cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Thấy thế, ánh mắt Triệu Khách trở nên lạnh băng.
Trong lòng suy đoán, tám chín phần mười cái đầu người này cũng là đồ vật thần bí mà mọi người phải thu thập ở trong thần bí chi địa, cũng là xác chết mà tất cả người đưa thư khổ tâm tìm kiếm.
Nhưng bây giờ nhìn lại, những xác chết này tuyệt đối không phải thứ gì tốt.
Thậm chí… Lúc này Triệu Khách nghi ngờ, cái đầu người này thật sự đã chết rồi sao??
Triệu Khách vừa suy nghĩ vừa xoay người quay lại trước bếp lò bắt đầu bận rộn.
Thật ra lúc ban ngày Triệu Khách đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu.
Tuy nhiên với loại tiệc cơ động này, Triệu Khách bị thương khiến tài liệu không đủ, nhưng nguyên liệu ở đây vẫn tạm ổn.
Điều này còn phải cảm ơn vị tiêu sư muốn giết hắn vào ngày hôm qua.
Chỉ thấy Triệu Khách nhấc muỗng sắt lên, lấy ra một muỗng dầu sôi từ trong chảo dầu, giội vào cái bát bên cạnh.
“Xèo xèo!”
Theo váng dầu phun tung tóe trong bát, chỉ thấy trong đáy bát đã được xếp gọn từng miếng thịt trắng, miếng thịt lại đang xoay tròn lên trên theo dầu nóng đang sôi trào.
Da thịt trắng nõn trong suốt dính dầu cay đỏ tươi, tất nhiên trong lúc xoay tròn không thể tránh khỏi dính dầu cay bên trên.
Ngược lại khiến da thịt trông đỏ trắng xứng đôi, càng khiến người ta kinh diễm như là một đóa Mẫu Đơn nở rộ.
“Hít! Thơm quá!”
Những du hồn ngồi trên cái bàn bên cạnh vốn đôi mắt đã ngây ngốc, nhưng sau khi ngửi được hương thơm này, trong ánh mắt đờ đẫn lại dần lộ ra sắc thái đã lâu chưa từng xuất hiện.
Trong mùi thơm tê cay này bao bọc mùi thơm thịt chín, bên trong còn có mùi khét nhè nhẹ, không những át đi mùi tanh của loại thịt trắng ở bắp đùi này, còn tiến thêm một bước khiến bên trong mùi thơm của thịt có một sợi cảm giác cấp độ khác.
Quỷ cầm canh ngửi mùi thơm đi tới nhìn, nhìn dầu cay đỏ chói trong bát, một đóa hoa Mẫu Đơn đang từ từ nở rộ, không khỏi thèm chảy nước miếng.
Triệu Khách tiện tay vẩy lên hai mảnh rau thơm khiến trên mặt dầu đỏ sáng thêm hai điểm màu xanh, chắc chắn càng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
So sánh ra, thứ đồ chơi Quỷ da người này là cái gì?
Sở trường nhất cũng là dầu giội đậu hoa?
Lúc trước Quỷ cầm canh còn cảm thấy hương vị dầu giội đậu hoa cũng không tệ lắm.
Nhưng lúc này thấy món ăn của Triệu Khách, trong kiều diễm lại có tạo hình tinh xảo khiến người ta cảm thấy mới lạ, người ta cũng không nỡ xuống tay phá hủy vẻ đẹp của món ăn này.
Nhưng mùi thơm không ngừng bay tới theo gió khiến phía dưới đầu lưỡi Quỷ cầm canh như mở vòi nước, không nhịn được chảy nước miếng.
“Chẳng trách Quỷ da người phải nhảy vào hố lửa, đổi lại là ta thì ta cũng nhảy, thật sự là người so với người chết, hàng kém hơn hàng!”
Lúc này trong lòng Quỷ cầm canh đã tin tưởng chuyện Quỷ da người đánh cược với Triệu Khách, cảm thấy đổi lại là bản thân sống tạm bợ thế này còn không thoải mái bằng xuống địa phủ đầu thai sớm một chút.
“Mang thức ăn lên!”
Tất nhiên không chỉ Quỷ cầm canh bị món ăn này hấp dẫn, ánh mắt Vương Ma Tử nhìn chằm chằm món ăn này, sự kích thích trên mặt vị giác càng rõ rệt hơn tiểu quỷ, không nhịn được thúc giục Quỷ cầm canh mang thức ăn lên.