Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1652 - Chương 1652 - Khách Sạn Hồng Lai (2)

Chương 1652 - Khách sạn Hồng Lai (2)
Chương 1652 - Khách sạn Hồng Lai (2)

“Ngươi xem, hình như phía trước có một khách sạn!”

Lúc này, ánh mắt Vương Ma Tử đột nhiên sáng lên, đưa tay chỉ phía trước, có thể thấy một cái cờ xí khách sạn được dựng ở ven đường, điều này nói rõ cách đây không xa có một cái khách sạn.

“Đi đi đi, ta đói bụng rồi, đến khách sạn ăn chút gì trước đã, tối nay chúng ta tránh trong khách sạn, chưa chắc Vương lão thái đã tìm được chúng ta.”

Vương Ma Tử nhìn thấy có khách sạn, cả người tràn đầy sức lực.

Thật ra hắn ta cũng đói bụng, từng là một tên cao thủ hệ cận chiến, tuy Vương Ma Tử không có năng lực nhưng thể phách cường tráng vẫn được giữ lại, tất nhiên không thể thoát khỏi tật xấu của phần lớn cao thủ cận chiến, dễ đói.

Đi theo Triệu Khách vào thần bí chi địa, tính toán ra cũng sắp được ba ngày.

Bỏ qua việc đêm qua Vương lão thái mượn thân thể của hắn ta ăn những thứ kia, hai ngày nay cũng chỉ ăn được hai cái Bánh bao hoàng kim dược mà Triệu Khách cho.

Lúc này nhìn thấy khách sạn, Vương Ma Tử thật sự cảm nhận được trong bụng kêu lên ùng ục ục, không khỏi tăng tốc độ.

Nhìn vẻ mặt Vương Ma Tử đầy hưng phấn, Triệu Khách liếc nhìn dấu bánh xe và vó ngựa trên mặt đất, hắn quay đầu nhìn ra sau lưng, vẻ mặt không khỏi xuất hiện chút mong đợi.

Hai người bước đi rất nhanh, không có năng lực cũng không ảnh hưởng đến thể chất của hai người, cộng thêm dưới chân là đường đất tốt hơn đường trên núi rất nhiều, cho nên chỉ tốn một chút thời gian đã tìm được khách sạn.

Quy mô khách sạn không lớn nhưng thắng ở chỗ chọn địa điểm ngay bên đường đi.

Điều khiến Vương Ma Tử cảm thấy yên tâm nhất là phía trước khách sạn hoang vu nhưng bên ngoài lại có ngựa, nói rõ đã có người nghỉ lại khách.

Lúc này sắc trời đã dần tối, ánh chiều tà chiếu vào bảng hiệu khách sạn, như dát lên một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt cho lớp sơn lót màu đen.

“Khách sạn Hồng Lai, cái tên này cũng rất hay!”

Triệu Khách nhìn thoáng qua tên khách sạn không khỏi gật đầu, cất bước đi vào khách sạn.

“Mời hai vị vào bên trong, muốn nghỉ trọ hay dừng chân.”

Vừa vào cửa đã có tiểu nhị nhiệt tình bước tới tiếp đón.

“Trước tiên ăn chút gì đó lại chuẩn bị cho hai chúng ta một gian phòng, thuận tiện đun chút nước nóng cho chúng ta tắm rửa.”

Vương Ma Tử ngồi xuống thuận tay cầm lấy ấm trà, tự rót cho mình một chén trà.

Hắn ta đưa tay xoa bụng, có lẽ quá đói khiến hắn ta cảm thấy bụng không thoải mái lắm.

“Được! Hai vị chờ chút.”

Đừng thấy chỉ là tiểu nhị của khách sạn nhỏ nhưng lại giỏi nhìn mặt nói chuyện, ánh mắt của tiểu nhị rất tốt, nhìn thoáng qua tên hòa thượng Triệu Khách và Vương Ma Tử, trong lòng đại khái biết nên chuẩn bị đồ ăn và phòng ở như thế nào.

Chỉ tốn chút thời gian đã mang lên một chậu mì sợi nước trắng, cộng thêm một chồng dưa muối.

“Phía sau nhà có Trì đường, tuy nhiệt độ không quá nóng nhưng hai vị đừng ghét bỏ, thời tiết này hóng gió ngâm suối nước nóng cũng có cảm giác đặc biệt!"

Trên thực tế Trì đường mà tiểu nhị nhắc đến là nước nóng còn thừa lại của khách nhân ban ngày đã dùng, chỉ là xây một cái ao nước vuông vức phía trên mặt đất.

Nhưng nghe tiểu nhị giới thiệu lại biến thành một ý nghĩa khác.

Tuy Vương Ma Tử không nghĩ nhiều, nhưng loại thủ đoạn nhỏ bé này đâu giấu được đôi mắt Triệu Khách, Triệu Khách lại không thấy sao cả.

Hắn ăn hai miếng mì liền ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, Vương Ma Tử thì ôm cả chậu mì ăn như điên, nửa chậu mì thêm một đĩa dưa muối lại ăn đến say sưa ngon lành.

“Cạch!”

Ngay lúc này, cánh cửa trên lầu bị đẩy ra, một phụ nhân tuổi khoảng ba mươi mấy bước ra cửa.

Mấy vị thực khách đang ngồi trong sảnh đường nhìn sang phụ nhân, ánh mắt đều sáng ngời.

Mặc dù tuổi tác hơi lớn nhưng càng lộ ra phong tình thục nữ, cộng thêm nữ nhân này kinh doanh khách sạn, tất nhiên trên người sẽ dính đôi chút hương vị phong trần.

Nàng cất bước đi xuống dưới lầu, lắc eo nhỏ, bờ mông uốn éo khiến người ta không nhịn được nhìn theo.

Vốn Vương Ma Tử đang ăn ngon miệng, lại ngẩng đầu liếc nhìn lão bản nương.

Chỉ thấy lão bản nương cầm một cây quạt, ánh mắt nhìn sang, nhiệt tình cười nói: “Hai vị khách quan ăn có ngon miệng không, có chỗ nào tiếp đón không tốt thì cứ nói.”

Vốn chỉ là một câu nói rất bình thường lại khiến vẻ mặt Vương Ma Tử hơi mất tự nhiên.

“Tốt tốt tốt!”

Sau khi mơ hồ đáp lại mấy câu, hắn ta lặng lẽ đưa tay kéo Triệu Khách.

“Hả??”

Triệu Khách quay đầu lại thấy Vương Ma Tử cúi đầu sáp lại, đôi mắt đánh giá hai bên, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, khẽ nói: “Không xong!”

Thấy Vương Ma Tử đột nhiên nghiêm túc như vậy, Triệu Khách không nhịn được suy nghĩ, không biết có phải tên này đã phát hiện điều gì hay không.

Chỉ thấy Vương Ma Tử cảnh giác nhìn thoáng qua lão bản nương đi xuống từ trên lầu, cẩn thận nói: “Ngươi có mang theo tiền không?”

Dãy núi Côn Luân Tây Tạng.

Mặc dù tuyết lớn đã ngừng rơi, nhưng vào mùa này với thời gian này, dù là dân du mục ưu tú nhất cũng không dám lên núi.

Hiện tại tuyết lớn bao trùm toàn bộ dãy núi, nhìn ra xa chỉ thấy trời đất trắng lóa như tuyết mênh mông, sạch sẽ như một tờ giấy trắng.

Đằng xa có một đám người không nên xuất hiện ở đây vào cái mùa này, bọn họ đang cẩn thận đi dọc theo dãy núi vào chỗ sâu.

Bình Luận (0)
Comment