Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1653 - Chương 1653 - Núi Tuyết Côn Luân

Chương 1653 - Núi tuyết Côn Luân
Chương 1653 - Núi tuyết Côn Luân

“Nhanh lên, chẳng mấy chốc trời sẽ tối đen, chúng ta không tăng tốc độ, tối nay sẽ rất gian nan.”

Hán tử trung niên cầm đầu vẫy tay, ra hiệu đội ngũ phía sau nhanh đi theo.

“Đại sư huynh, ngươi nói tên này có đáng tin không?”

La Thanh đi theo phía sau nhìn hán tử trung niên kia, trong lòng luôn cảm thấy không đáng tin.

Tống Hằng nghe vậy cũng bất đắc dĩ, hắn ta chưa quen với cuộc sống nơi đây, cũng chỉ có thể tìm người dẫn đường.

Nhưng vào mùa này trên núi có tuyết lớn, bình thường rất ít người đi sâu vào Côn Luân.

Hắn ta muốn tìm người dẫn đường nhưng nghe thấy vào núi Côn Luân đều thay đổi vẻ mặt, cho bao nhiêu tiền cũng không được.

Dựa theo cách nói của bọn họ, mùa này toàn bộ Côn Luân là chốn bồng lai của thần tiên, phàm nhân đi vào đều phải nhận sự trừng phạt của thần linh.

Tống Hằng rơi vào đường cùng, đành phải đưa ra giá cao.

Cái gọi là có thưởng lớn tất có người can đảm, hơn nữa Tống Hằng đã đưa cái giá khiến người ta hơi điên cuồng.

Ít nhất trong mắt những người dẫn đường kia, bọn họ hoàn toàn là một đám thổ hào ăn no rảnh rỗi, coi tiền là củi đốt cũng có thể khiến căn phòng ấm áp, thế là tìm được ba người dẫn đường trước mặt.

Người cầm đầu gọi là Cổ Cách Lặc, hơn bốn mươi tuổi, là người dẫn đường nổi tiếng ở địa phương, danh tiếng cũng không tệ lắm.

Hai người còn lại là trợ thủ do hắn ta giới thiệu, Cách Tang và Lãng Mục.

Hai người này hơn ba mươi tuổi, trên người khoác áo choàng da sói, bên hông còn đeo súng kíp và loan đao, to khỏe mạnh mẽ, không chỉ phụ trách khiêng hành lý còn phụ trách sự an toàn của đội ngũ.

“Cẩn thận một chút, đừng bị che mắt!”

Tống Hằng suy nghĩ, vẫn nhắc nhở La Thanh một câu.

La Thanh ngơ ngác không nói chuyện, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, che mắt là tiếng lóng của đám sư huynh đệ bọn họ, ý là cẩn thận đen ăn đen.

Ngoại trừ lão gia tử, chỉ có ba sư huynh đệ Tống Hằng nghe hiểu.

La Thanh nhập môn muộn hơn, nhưng Triệu Khách và Tống Hằng đều là người từng đi theo lão gia tử đến rất nhiều nơi.

Gặp đám cướp ở nước Nga, bị người ta bỏ thuốc độc ở sơn thôn, thậm chí những năm đó còn bị người đón xe cướp bóc trên đường lớn, dù là rắc rối gì cũng đã gặp qua.

Thời gian lâu dần, đôi bên có một bộ ám ngữ chỉ có người trong nhà mới hiểu.

Cũng như ba người dẫn đường trước mặt, Tống Hằng hiểu rõ những người này không đáng tin, nhưng hắn ta không còn cách nào khác.

Triệu Khách mất tích, lão đầu tử lại rút kim truyền chạy khỏi bệnh viện, hắn ta đi khắp nơi nghe ngóng mới biết được lão gia hỏa này đã tự chạy vào núi Côn Luân.

Lúc biết được tin tức này, Tống Hằng suýt nữa nôn ra máu, trước kia hắn ta cảm thấy La Thanh là người khiến hắn ta thấy không yên tâm nhất, không yên phận nhất, nghĩ thầm sau này nhất định phải tìm một con đường nghiêm chỉnh cho tên này.

Dù mở cho hắn ta một quán cơm cũng không lo lắng hắn ta không kiếm được tiền.

Kết quả hiện tại mới phát hiện, so sánh với lão đầu tử và Triệu Khách, La Thanh thật sự là một bảo bảo siêu cấp nghe lời.

Hiện tại Tống Hằng cũng không quan tâm được nhiều như vậy, đừng nói núi tuyết Côn Luân, dù phía trước là núi đao biển lửa, hắn ta cũng phải đuổi theo.

Lần này đi ra ngoài, Tống Hằng không dẫn theo đội chữa bệnh, trong lòng đã chuẩn bị sẵn dự tính xấu nhất.

Hơn nữa con đường này không dễ đi, ba người dẫn đường trước mặt cũng không phải loại người lương thiện gì, thêm một người chỉ thêm một phần nguy hiểm.

Về phần La Thanh, vốn Tống Hằng muốn tìm một cơ hội đánh người ngất xỉu, trực tiếp nhét vào máy bay tiễn hắn ta về.

Hắn ta đã viết sẵn di chúc, dù lần này đã bán cổ phần và sản nghiệp thành tiền nhưng vẫn còn một vài bất động sản.

Cộng thêm bên ngoài còn một vài quán rượu, tính toán tiền thuê hàng năm, chỉ cần tiểu tử này không đi đánh bạc, cho dù hút thuốc phiện hay chơi gái cũng có thể để La Thanh sống thoải mái cả đời.

Kết quả, Tống Hằng đã coi thường La Thanh, tiểu tử này vô cùng xảo trá, trước đó phát hiện được điều không thích hợp, dù thế nào cũng không bị hắn ta lừa, cuối cùng nằm dưới gầm xe theo đến đây.

Tuy lão tam rất xảo trá nhưng cuối cùng vẫn nhập môn muộn, hắn ta cũng không có kinh nghiệm với một vài chuyện.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tống Hằng nhìn chằm chằm Cổ Cách Lặc, bình tĩnh giấu dao găm ở trong ống tay áo.

“Chính là phía trước!”

Lúc này, chỉ thấy Cổ Cách Lặc bò lên một điểm cao, đưa tay chỉ một tảng đá lớn nhô ra trên sườn núi phía trước.

“Ngay sau tảng đá kia, chúng ta đi nhanh lên, còn phải nhanh chóng nhóm lửa.”

Nói xong Cổ Cách Lặc đi đến trước mặt Tống Hằng, trên khuôn mặt thật thà lộ ra nụ cười, có lẽ vì gió táp mưa sa lâu ngày, lúc khuôn mặt đen kịt của Cổ Cách Lặc nở nụ cười, nếp nhăn đè ép vào một chỗ trông như vô số vết đao chằng chịt ở trên da mặt.

“Lão bản, hôm nay không thể đi tiếp nữa, tiếp tục đi về phía trước là sâu trong Côn Luân, không kịp chạy tới doanh địa tiếp theo, trời sắp tối rồi.”

Cổ Cách Lặc nói rất chân thành, cộng thêm việc dẫn đường nhiều năm đã có kinh nghiệm rất phong phú.

Về điều này, tất nhiên Tống Hằng chưa từng nghi ngờ.

Bình Luận (0)
Comment